NGUYỄN HOÀNG ANH THƯ - Thơ

29 Tháng Chín 201610:28 SA(Xem: 6700)
NGUYỄN HOÀNG ANH THƯ - Thơ

1. Chạm vào bóng tối

Xin em đừng chạm vào
Lời của ánh trăng kia yếu đuối
Giấc mơ đã ngủ trên võng nhện
Dài một thế kỷ chênh vênh

Xin em đừng chạm vào
Đôi tai của lão nghệ sỹ mù
Đang nuốt trọn khúc âm dương
Từ lời sương mù đang lắng
Từ lời Hải Hạc sầu bi

Xin em đừng
Chạm vào ngõ ngách phân ly
Lời tôi khô như mái ngói
liệt từng lớp đau thương
Xin em
Chạm vào mắt nhung
Vuốt giùm nỗi buồn tôi lần cuối
Xin em chạm vào bóng tối
Để hát
Vài lời bồng bềnh từ mái tóc khô

Xin em chạm vào bóng tối
Hát tôi nghe
Về giấc mơ của loài hoa hiên rực vàng đầy ngõ
Tôi làm sao nghe được
Tôi làm sao nuốt được
Như lão nghệ sỹ mù kia?
Tôi nghe rổn rảng
Khúc âm dương vỡ trên mái ngói
Trăng vỡ trên mái ngói
Giấc mơ hoa hiên vỡ trên mái ngói
Tôi rổn rảng
Rơi
Trên thế kỷ dài dài mắc nhện


 2. Ăn Tóc

Cô gái không hề để ý gì về thời gian yên bình của mái tóc
Cho đến khi cô nhận ra
Cần phải cắt bỏ những chiếc vây cá mềm mại đang bơi trong cái chậu bằng thủy tinh
Bởi chúng quá hẹp và mắc vướng
Cô bắt đầu tập ăn tóc
Cô bắt đầu ăn từ những ngọn khô giòn quá lưng
Cô ăn mỗi ngày
Chúng có mùi vị của nắng cháy và rụm rụm của từng sợi buồn xào giòn
Chiều chiều cô lại tựa vào chiếc ghế cũ thong thả ngồi ăn nỗi buồn từ ngọn tóc chết
Chúng có mùi vị của tế bào quy tắc đóng hộp
Chúng có mùi vị của thời gian hơi chua
Thời gian đã hết hạn dùng từ bốn mươi năm trước
Khi cô đã bắt đầu biết ăn những sợi tóc máu từ trong bào thai mà mẹ cô chưa kịp cạo đi
Cô chẳng nhớ được gì
Nhưng cô nhớ rằng cô chẳng hàm ơn chúng điều gì
Bởi chúng có mùi vị mằn mặn, tanh tanh cứ mắc vào cuốn họng
Và đau đến buồn nôn
Từng cơn buồn nôn khó chịu
Từng ngọn tóc đã rối và mắc vướng
Vào trong thớ thịt và đôi mắt mờ dần của mẹ
Cô vẫn đang ăn
Những sợi tóc có mùi vị hạnh phúc và bạc bẽo
Ăn mãi cho đến khi tóc sẽ không còn sợi nào bạc hơn
Cô vẫn đang ăn
Cho đến khi cô biến thành đất để được ăn tóc mãi mãi

 

3. Bên trong ấy có gì?

Trong ngôi nhà của nhà thơ
Những sợi chỉ thơ đang khâu từng con hẻm nhỏ vòng vèo để nới rộng mái nhà
Những sợi chỉ thơ đang khâu lại căn phòng nóng bức
Những bài thơ phồng rộp
Đang cố khâu lại màn hình điện thoại samsung bị vỡ nát
Rất nhiều mối tình đang chờ sự cảm ứng
Bên trong ấy có gì?
Những đôi môi phồng rộp
Làm thơ thật sốt ruột

Trong ngôi nhà của nhà thơ
Có ánh trăng lạnh vừa mới chết
Những ngọn đèn vừa đủ mờ
Để thấy
Bên trong ấy có gì?
Nhiều giấc mơ đang bị co rút
Nhiều giấc mơ bị rữa nát
Tôi ngồi cúi xuống hốt ánh trăng đổ vào tán lá
Từng bông trăng nở
Trắng như hoa nguyệt quế

Trong ngôi nhà của nhà thơ
Sáng nay
Có rất nhiều bài thơ đã bị chết cóng
Hôm qua bài thơ ấy nghĩ gì?


4. Kẻ chăn Trăng

Là chuyện thuộc về gần một trăm năm trước

 

Biển đã không mơ đêm nay
Sau cú nhá máy vào lúc nửa đêm
Những con số được chép lại trong cặp mắt của bầy hải ly xếp từng lớp vào nhau
Đêm
Bung từng cánh sóng vào vùng Đá Nhảy
Có thể một trăm năm trước
Biển tắm gội với loài mây hoang thai
Chẳng lệch khắc giờ nào cả
Nên bây giờ có một gã thi sỹ muốn về quê đi chăn trăng
Phơi trái tim lạnh trên ngọn cây thập giá gần bờ biển
Gã thi sỹ giăng đôi mắt từ Lệ Thủy đến phía tây sông Kiến Giang
Những đứa trẻ bây giờ đã ngủ yên trong những ngôi nhà lúp xúp ở thị trấn nhỏ
Có đứa vừa chép miệng tiếc nuối đám mây hồng vừa bay khỏi thành Cổ Lũy
Sợi dây cũng vừa thoát ra khỏi những đốt tay kẹp chặt
Buồn vừa rụng theo
Năm bảy lóng
Gã thi sỹ đã không còn giăng được thêm
Ngược về phía bên kia thành Cổ Lũy
Gã bắt đầu dùng miệng mà bứt trăng
Từng sợi
Từng sợi
Gã bứt ra từ trái tim rất lạnh trên kia
Trái tim nằm cuộn tròn từng sợi len gió
Lạnh quá
Thi sỹ cuộn tròn trong thơ
Siết chặt
Trăng vỡ chìm mây mắt

Trong một đêm như đêm nay
Không có trăng
Tôi nghe người chị kể lại
Hôm ấy có hai mươi tám mảnh trăng vừa bay đến biển Quy Hòa

.............

 

5. Niềm tin

Khi bạn nói với tôi về niềm tin
Có thể điều đó được phát ra bằng thứ thanh âm của chiếc lưỡi
Một chiếc lưỡi làm bằng lý thuyết dẻo như mủ cao su đã được nấu lại
Những niềm tin đàn hồi

Tôi cũng thường nói với tôi về niềm tin
Trên chiếc lưỡi cứng như tấm tôn cắt vào thân cây cao su
Và mỗi đêm chiếc lưỡi chảy
Từng giọt lý thuyết sền sệt như thứ mủ trắng chưa kịp đông lại
Từng niềm tin đông cứng

Có thể bạn từng cho tôi niềm tin
Bằng những thanh âm trên chiếc lưỡi thật mềm
Có thể một ngày chiếc lưỡi biến dạng thành chiếc xẻng
Xúc niềm tin tôi mai táng
Nên khi tôi nói được với bạn về niềm tin
Là lúc chiếc lưỡi của tôi sẽ được đào lên từ nấm mộ


6. Sau cơn dông chiều

Khi em xoay lưng lại
Thành phố vừa dứt khỏi cơn mê
Sau một cơn mưa đá
Khi em xoay lưng lại
Thành phố đã ngồi dậy
Ngơ ngác
Sự tưởng tượng đi nhanh hơn là gió
Khi em xoay lưng lại
Thành phố đã đi sâu vào đêm
Đêm nay
Ngọn hoa đăng đã không về
Sông quẩy vào mình tiếng mái chèo quét máu
Khi em xoay lưng lại
Phố cổ chìm trong mùa lá trắng
Từng chuyến người inh ỏi điệu trống kèn
Nơi góc đường Bến Nghé
Từng giai điệu Romance
Đều đều và tự sát
Rũ rượi dưới những mái che
Khi em xoay lưng lại
Những ngọn đèn vừa nuốt chửng
Từng câu chuyện của bóng tối


7. Mây

Đó là cách chúng ta có thể đâm sầm vào
Một thế giới đang chuyển động
Mà không hề hấn gì
Em nắm mây trong tay
Kéo ngày lại giữa nỗi nhớ mùa hè oi bức
Từng câu chuyện không lời
Em ôm mây nóng bỏng
Chạy về phía mặt trời
Em nắm mây trong tay đắp ngày muốt mềm mi mắt
Đó là điều kỳ diệu nhẹ nhàng để có thể quên đi thế giới
Nơi mà chúng ta đang đứng đây
Trên sự trì nặng của đôi chân và đôi mắt mệt mỏi
Trên rất nhiều ô cửa giả
Có thể đó là một bí mật mà chúng ta có thể mang theo
Cùng với hơi thở
Của cuộc sống vốn dĩ im lặng
Có thể đó là chiếc áo em khoác cho những lúc bất chợt buồn
Em nắm mây
Chờ sự im lặng nở bung
Trôi
Trôi
Chẳng có con đường nào để biết được hết điều bất tận
Em chờ từng ngọn mây ngã rạp xuống
Trong hơi thở
Để nỗi nhớ bất động cùng đám rong rêu
Bên dưới ô cửa nhỏ


8. Storm

Chẳng còn thấy một sai lầm nào của gió
Để trở ngược đám mây
Cảm giác đôi tay phải chống đỡ lớp lá dày trên nấm mộ
Tôi mong bão đến
Chẳng thấy một vệt chớp nào cắt ngang
Trái tim đứng máu
Gần một giây nữa thôi

Chẳng còn một màu tím nào
Trên bụi hoa tử vi buổi sáng
Gần một giây nữa thôi
Tiếng chuông rụng điều nhàn nhạt buốt sân sau
Chẳng có điều gì chối tội
Khi thế giới đã cũ rích trong đôi mắt
Em
Đang nghĩ về nơi bình minh rất đỗi hiền lành

Có điều gì chuyển động mệt lử
Hình như sóng
Tràn lên điều tôi muốn gửi em
Tôi đang tô xám cho cơn bão đi ngang bằng cây bút chì màu nước
Nhanh thôi
Nỗi đau cuối cùng đậm nét
Bất động và biến mất
Chẳng còn thấy một sai lầm nào của gió
Để quét ngược điều tôi muốn nói trước khi cơn bão chịu dời đi



9. GƯƠNG MẶT CỦA MÙA HÈ

Làm sao chúng ta trốn được khỏi mùa hè nóng bức này
Làm sao chúng ta tách ra khỏi lớp vỏ cây
Để lách ra
Xanh như một nụ mầm để tạm biệt hoàng hôn sắp sửa khuất sau dãy núi
Khi miếng ghép cuối cùng biến mất
Đêm sẽ mãi giam cầm chúng ta
Những ngón tay sẽ trở nên vô dụng
Chẳng bao giờ sờ được vào gương mặt của đêm để tháo từng lớp bông băng trên vết thương sưng tấy

Em từng kể với tôi
Những điều bực mình về con đường gốm sứ
Chúng dài và xấu xí hơn rất nhiều so với những hàng cây
Bong lóc từng vệt màu
Trêu đùa thị giác của chúng ta
Tôi sợ đôi mắt em hỏng, em sẽ chẳng còn hình dung được gì về những ngày tháng đủ đầy sắc màu hạnh phúc
Bao giờ thì chúng ta mới tìm được màu xanh
Để che phủ cho những ký ức không còn bị thiêu cháy

Tôi gọi em là mùa hè
Rõ ràng là em đang thiêu cháy tôi
Rõ ràng là em đang nhào nặn tôi
Thành miếng ghép cuối cùng để sờ vào gương mặt của đêm
Em sẽ chăm sóc từng vết thương khô
Ở phía sau bóng tối



10. Huế mưa

Mưa
Lại thấy rác formosa ngập tràn chợ cá
Rấp lên từng chóp nón cũ
Giá như trời đừng mưa
Tháp cổ rồi sẽ khô như xác muối
Tay em không còn năm ngón xanh xao
Mưa
Lội qua ngõ phố
Những chiếc vali nằm buồn
Dựa vào mé ghế
Nhớ nhung gì dưới đôi giày mòn quai
Mưa
Muốn về Gia Hội
Mở ô cửa sổ bụi mốc
Giờ này ai giúp mệ quét mưa
Mưa
Mưa
Mưa ngập qua đêm tối
Mưa vào Đại Nội
trũng sâu mấy ngọn đèn vàng
Lời cầu an chảy qua cánh cổng
Chậm rì

Mưa
Chẳng biết lội đi đâu giữa hai bánh xe tắt máy
lại đẩy từng vòng tròn
Mưa
Không phải rác từ cống formosa
Rác từ đầu nguồn tắt lối
Mưa
Gầm gào
Rấp lên từng chóp nón cũ
Tay em không còn năm ngón xanh xao
Mưa
Cố lội qua ngõ phố
Vớt vài lời cầu an

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
07 Tháng Hai 20249:04 SA(Xem: 1228)
em/ người đàn ông có đôi lần dừng lại/ để ký thác một ngày một giờ/ không phải nói, tạm biệt/ biết không?
04 Tháng Hai 202410:03 SA(Xem: 1347)
một hôm nào bỗng nhớ/ mơ hồ tiếng hát xưa
31 Tháng Giêng 20249:58 SA(Xem: 1018)
Trăng mười bốn, buông lơi bãi vắng/ Ngày hè trôi trong tiếng ve ngân
27 Tháng Giêng 20249:56 SA(Xem: 1296)
đi về giữa chốn mênh mang/ hỏi thăm một nụ hoa vàng rưng rưng
24 Tháng Giêng 20249:51 SA(Xem: 1019)
Giao mùa trời đất chuyển/ Hoa trái thuận theo thiên./ Tạ ơn dãi đất liền./ Việt Nam mùa tiếp nối.
21 Tháng Giêng 20249:45 SA(Xem: 1116)
Nhớ lần đầu gặp anh/ Lúc em vừa năm tuổi
18 Tháng Giêng 202410:15 SA(Xem: 1152)
Kể từ đận đó nó về/ Em đem bóp vụn câu thề tuổi thơ
15 Tháng Giêng 20245:19 CH(Xem: 1014)
khuya mong manh thiếu phụ/ giọt trăng tắt lịm trong mưa
10 Tháng Giêng 20245:16 CH(Xem: 1049)
ê mùa xuân đừng khiêu khích tao.
06 Tháng Giêng 20245:07 CH(Xem: 1368)
Anh hứa nhé siết mình em thôi nhé/ Chạm cánh tay thơm riết róng vĩnh hằng
Du Tử Lê Thơ Toàn Tập/ Trọn bộ 4 tập, trên 2000 trang
Cơ sở HT Productions cùng với công ty Amazon đã ấn hành Tuyển tập tùy bút “Chỉ nhớ người thôi, đủ hết đời” của nhà thơ Du Tử Lê.
Trường hợp muốn có chữ ký tác giả để lưu niệm, ở Việt Nam, xin liên lạc với Cô Sóc, tel.: 090-360-4722. Ngoài Việt Nam, xin liên lạc với Ms. Phan Hạnh Tuyền, Email:phanhanhtuyen@gmail.com
Ở lần tái bản này, ngoài phần hiệu đính, cơ sở HT Productions còn có phần hình ảnh trên dưới 50 tác giả được đề cập trong sách.
TÁC GIẢ
(Xem: 17066)
Ông là một nhà văn nổi tiếng của miền Nam.
(Xem: 12274)
Từ hồi nào giờ, giới sinh hoạt văn học, nghệ thuật thường tập trung tại thủ đô hay những thành phố lớn. Chọn lựa mặc nhiên này, cũng được ghi nhận tại Saigòn, thời điểm từ 1954 tới 1975.
(Xem: 18997)
Với cá nhân tôi, tác giả tập truyện “Thần Tháp Rùa, nhà văn Vũ Khắc Khoan là một trong những nhà văn lớn của 20 năm văn học miền Nam;
(Xem: 9180)
Để khuây khỏa nỗi buồn của cảnh đời tỵ nạn, nhạc sĩ Đan Thọ đã học cách hòa âm nhạc bằng máy computer.
(Xem: 8359)
Mới đây, có người hỏi tôi, nếu không có “mắt xanh” Mai Thảo, liệu hôm nay chúng ta có Dương Nghiễm Mậu?
(Xem: 621)
Nói một cách dễ hiểu hơn, thơ ông phù hợp với kích cỡ tôi, kích cỡ tâm hồn tôi, phù hợp với khả năng lãnh nhận, thu vào của tôi, và trong con mắt thẩm mỹ tôi,
(Xem: 994)
Chúng tôi quen anh vào cuối năm 1972.
(Xem: 1183)
Anh chưa đến hay anh không đến?!
(Xem: 22478)
Giờ đây tất cả mọi danh xưng: Nhà văn. Thi sĩ. Đại thi hào. Thi bá…với con, với mẹ, với gia đình nhỏ của mình đều vô nghĩa. 3 chữ DU-TỬ-LÊ chả có mảy may giá trị, nếu nó không đứng sau cụm từ “Người đã thoát bệnh ung thư”.
(Xem: 14015)
Nấu cơm là công việc duy nhất trong ngày có liên quan đến cộng đồng gia đình, mà, gần đây Bố đã được miễn, vì cả nhà cứ bị ăn cơm sống hoài.
(Xem: 19187)
Tình Sầu Du Tử Lê - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Phạm Duy - Tiếng hát: Thái Thanh
(Xem: 7903)
Nhưng, khi em về nhà ngày hôm nay, thì bố của em, đã không còn.
(Xem: 8820)
Thơ Du Tử Lê, nhạc: Trần Duy Đức
(Xem: 8502)
Thời gian vừa qua, nhà thơ Du Tử Lê có nhận trả lời phỏng vấn hai đài truyền hình ở miền nam Cali là SET/TV và V-Star-TV.
(Xem: 11071)
Triển lãm tranh của Du Tử Lê, được tổ chức tại tư gia của ông bà Nhạc Sĩ Đăng Khánh-Phương Hoa
(Xem: 30722)
Tôi gọi thơ Du Tử Lê là thơ áo vàng, thơ vô địch, thơ về đầu.
(Xem: 20819)
12-18-2009 Nhà thơ Du Tử Lê phỏng vấn nhạc sĩ Thân Trọng Uyên Phươn
(Xem: 25517)
Khi gối đầu lên ngực em - Thơ Du Tử Lê - Nhac: Tịnh Hiếu, Khoa Nguyễn - Tiếng hát: Đồng Thảo
(Xem: 22914)
Người về như bụi - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Quốc Bảo - Tiếng hát: Kim Tước
(Xem: 21737)
Hỏi chúa đi rồi em sẽ hay - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Thanh Tâm - Tiếng hát: Tuấn Anh
(Xem: 19794)
Khái Quát Văn Học Ba Miền - Du Tử Lê, Nguyễn Mạnh Trinh, Thái Tú Hạp
(Xem: 18059)
2013-03-30 Triển lãm tranh Du Tử Lê - Falls Church - Virginia
(Xem: 19260)
Nhạc sĩ Đăng Khánh cư ngụ tại Houston Texas, ngoài là một nhạc sĩ ông còn là một nha sĩ
(Xem: 16925)
Triển Lãm Tranh Du Tử Lê ở Hoa Thịnh Đốn
(Xem: 16117)
Triển lãm Tranh và đêm nhạc "Giữ Đời Cho Nhau" Du Tử Lê đã gặt hái sự thành công tại Seattl
(Xem: 24513)
Nhà báo Lê Văn là cựu Giám Đốc đài VOA phần Việt Ngữ
(Xem: 31961)
ngọn cây có những trời giông bão. ta có nghìn năm đợi một người
(Xem: 34937)
Cung Trầm Tưởng sinh ngày 28/2/1932 tại Hà Nội. Năm 15 tuổi ông bắt đầu làm thơ,