ai đâu biết được
đời
người
kéo dài bao lâu
đúng không? con linh miêu
phóng ngang
người chết sẽ sống lại
đã bị bắn chết
tối qua gặp thượng đế
chả bảo “để tao lấy con khỉ
ra
khỏi xác mày- đừng
băn khoăn
mà có băn khoăng phỏng ích gì!”
nghĩ - nỡm
tứ bảy mươi tuổi
nơi tôi
sẽ tự động ngưng già
và một khi biết chỗ hiện đứng
cũng
như ở tiền kiếp
tôi đang nhìn thấu tới tương lai
các con ngỗng sẽ được đeo ngải
và luôn trên vị trí
thấy
rõ- a bright future (chốn địa ngục
lẫn đời thường hư
thực/ có hàm hồ!)
tức
còn phải sợ hãi
trong bài thơ huyền tích này
tôi cỡi truồng - đi
lại/ ngồi
chồm
chồm
trước đường lớn
chừng cả ngàn quả chuông ngân
dục lạc/ chúng ngó chăm chăm
những khuông mặt sải được cẩn bạc
với
niềm
cảm khái
cực kì lạ
tôi nói “nỗi dấm dẳng em/ tôi
đeo bên hông
trước giờ- hoá
tuyền ảo giác!”
trời/ đất
cho nên vô hình chung loài sấu xám
chúng thành thạo chuyện tái tạo
cái thiện
lẫn cái ác
tuy nhiên “ối.. ối!”
sao tôi cứ bước giật lùi
(moon walk!)
đọc các câu hò tuyền
cải cách
đọc theo thể thần chú
lâu lắm
mới ngồi ngắm thằng nhỏ (khí thế
tất nhiên!)
ta nói- thánh thần
có phép
thần thông của thánh thần
tôi
từng tuổi này
với bí kíp khiến thằng nhỏ
lộ to
phi thường/ ngay
thẳng- các bậc trưởng thương
nom
chỉ còn nước hô “đáo để
đáo để - tợn
con ạ!”
..
vương ngọc minh.