BÀI CA MẦU NHIỆM
1
Ngắt vì sao làm thuyền
Tôi bắt đầu cuộc hành trình tìm ký ức
Những mái chèo là giấc mơ ngô nghê
Lần lượt gãy bởi bàn tay hiện thực
Qua một dòng sông tua tủa sóng
Tôi gặp dăm khuôn mặt quen thuộc
Nở nụ cười tôi chào họ
Họ dửng dưng
Trong khoang tôi nhìn thấy rất nhiều gã tù binh
Kẻ bị trói chân kẻ bị trói tay
Có kẻ bị bịt miệng
Có kẻ bị cuốn thành đòn bánh tét
Tôi tò mò hỏi: những người nào thế?
Có người đáp:
-Những tên tham vọng!
2
Một người thân hình đầy ánh sáng
Thản nhiên cưỡi trên chiếc xe kết bằng những đôi mắt huyền bí
Thấy tôi khẽ cười hỏi:
-Anh bạn trẻ đi đâu đấy?
-Thưa tôi đi tìm chiếc cầu vồng tuổi thơ.
-Hãy thả lỏng tâm hồn
Đừng so sánh thiệt hơn
Đừng tính toán
Đừng thù hận
Trong trái tim ngươi sẽ tự hiện cầu vồng.
Dứt lời người ấy biến thành làn khói
Tãn loãng vào ánh ban mai...
3
Khi chiều buông
Hoàng hôn như những vệt máu lốm đốm
Đan xuống dòng sông
Tôi dừng thuyền bước lên bờ
Trước mắt một vùng đất hoang vu trải dài vô tận
Một vài con hoẵng chậm rãi gặm khát khao
Lũ quạ đậu trên triền dốc ngóc cổ lên trời
Những tiếng kêu thảng thốt
Đi vào sâu hơn tôi bắt gặp một nghĩa trang
Những ngôi mộ xếp hàng thẳng tắp
Nơi đây chôn những nhà thơ
Những cảm xúc không chết theo họ
Mà biến thành cỏ...
4
Tôi trở về
Khi thành phố vào đêm
Tiếng chuông thành lễ vang lên phía nhà thờ
Những thiên thần nắm tay nhau hát vang bài ca màu nhiệm
Và tôi chợt thấy mình hóa một vì sao!
BÀI HỌC TỪ XÁC MỘT CON SÂU
1
Tôi ra vườn
Buổi chiều êm như tấm khăn voan
Nàng bỏ quên bên khung cửa vắng
[khi nàng ra đi vội vã
Đến bên gã tình nhân
Không phải là tôi]
Những bông hồng đỏm dáng khoe nhan sắc dưới màu nắng nhợt
Vẫy gọi tôi mời thưởng thức làn hương
Khẽ cúi xuống ghé mũi vào khuôn mặt đẹp
Tôi hít một hơi dài sảng khoái...
2
Ánh nhìn tôi khững lại
Dưới gốc hồng
Phía sau sự hào nhoáng
Một con sâu nằm chết
Xác nó đang bị lũ kiến tranh nhau rỉa
[Sự trắc ẩn trỗi dậy sau những ngày ngủ quên trong trái tim tôi
Trái tim đắm say với hạnh phúc
Thứ hạnh phúc chính tôi cũng chẳng hiểu là sự thật hay ảo giác]
Quỳ xuống đất
Tôi đưa tay xua đàn kiến và nâng niu xác con sâu bé nhỏ
Chậm rãi tôi đào một cái huyệt
Và bỏ nó xuống
Tôi cúi đầu cầu nguyện thật lâu
Trước khi lấp đất...
3
Người đời thường nói
Sâu là loài phá hoại
Chúng ăn mòn chất dinh dưỡng
Và khiến cho cây xanh từ trần
...
Tôi nghĩ về lũ sâu
Như muôn loài trên hành tinh này
Sự sinh ra và kết thúc có khác gì nhau
Con hổ săn con thỏ
Con người giết các loài sinh vật
Kiến ăn cá
Hay cá ăn kiến
Chung quy cũng bởi sinh tồn...
Tôi nghĩ về lũ sâu
Khi nhớ đến những bài ca tuyệt diệu của bầy chim
[nếu không có những con sâu làm thức ăn
Có lẽ sẽ không có những tiếng chim bay bổng giữa khoảng trời]
4
Tôi một gã làm thơ vô danh
Thường giam mình trên căn gác hẹp
Của tâm hồn u uẩn, cô đơn
Chiều nay ra vườn
Tìm chút bình yên cho cõi nhớ
[Khi em không còn ở bên tôi]
Tôi học được bài học về sự di tồn và biến mất
Của muôn loài
Từ xác một con sâu...
GIẤC MƠ SA MẠC
1
Gã lữ hành
Với chiếc túi trên vai
Xa mạc vắng mênh mông
Những con thú hoang chờ chực
Nắng như lửa nung
Lạnh như kim chích
Gã lặng lẽ lê từng bước
Với niềm tin sắt đá
Trong chiếc túi là những hạt giống tự do
Gã đem về từ bên kia đại dương
Với niềm khát khao to lớn
Thay đổi mảnh vườn cằn cỗi tối tăm
Của dân tộc gã
[nơi gã ở mặt trời không mọc buổi sớm
Mọi người sống bằng cách nhai bóng đêm]
2
Gã ngồi xuống bên một tảng đá
Nhóm lửa và sưởi
Đôi mắt mệt mỏi của gã
Nhìn những vì tinh tú xa xăm
Gã nhớ có lần khi gã còn bé
Cha gã kể cho gã nghe về lâu đài của các vị thần
Bên ngoài khoảng không gian vô tận
Nơi ấy mỗi người được phát cho một chiếc bình
Mỗi ngày số nước trong bình sẽ tự dâng lên
Khi kẻ sở hữu nó làm việc thiện
Và nước cũng sẽ chủ động cạn
Khi kẻ sở hữu chiếc bình làm việc ác...
3
Sau nhiều ngày vật lộn với sa mạc
Gã lữ hành kiệt sức
Gã trút hơi thở
Ngay cạnh một ốc đảo
Những hạt giống trong chiếc túi gã đeo
Rơi vung vãi
Và gió đã đem chúng rải khắp sa mạc
Cát đã vùi chúng vào lãng quên...
4
Tôi có lần vào một đêm mùa đông
Ngồi thu lu dưới ánh đèn tù mù
Say sưa đọc cuốn truyện “ giấc mơ sa mạc”
Bỗng ước mình hóa thân thành con lạc đà
Cùng gã lữ hành cưỡi ánh sáng bay lên...
CÂU CHUYỆN NHỎ TRONG CÔNG VIÊN
1
Trong công viên
Buổi chiều mùa thu lười
Những chiếc lá vàng lặng lẽ trút hơi thở
Chúng phủ đầy mặt cỏ
Tôi nghe tiếng thì thầm của những tế bào non
Sau lớp vỏ sần sùi: “chúng ta sẽ mở hội
Khi sắc xuân về gõ cửa nhân gian”
Thằng nhóc có mái tóc xoăn
Ngồi ôm con chó nhỏ
Say sưa kể với con chó ước mơ của mình
Những ước mơ nó chẳng bao giờ dám nói cùng cha mẹ
Con chó vểnh chiếc tai bé xíu
Và chiếc đuôi ngoe nguẩy liên hồi
[có lẽ nó cũng đang mơ
Giấc mơ loài chó]
Bên đài phun nước
Đàn bồ câu đang chăm chỉ thưởng thức
Những hạt ngũ cốc
Được ném ra từ đôi tay gầy
Của bà lão có đôi mắt thuần hậu như ánh hoàng hôn
Đang tàn dần trên bờ vai bức tượng “vị thần của hòa bình”...
2
Ông lão hát rong và chiếc đàn
[chiếc đàn hình như cũng nhiều tuổi như ông lão]
Đang mải mê dạo bản nhạc ngợi ca đấng cứu thế
Và cầu mong ân sủng cho loài người
Một gã đàn ông trùm mũ kín đầu
Cô độc ngồi sau lùm hoa đang thời kỳ rã cánh
Hai bàn tay nắm chặt rưng rưng
Khi nghe lão hát rong ca đến đoạn
“tình yêu và tội lỗi”
Gã là một tên tội phạm mới ra tù
Vợ gã đã bỏ gã đi theo kẻ khác
Đứa con gã ốm bệnh chết chiều hôm kia
...
3
Người họa sỹ dừng bút ngắm bức tranh
Kiệt tác hắn ấp ủ từ lâu
Trên môi hắn một nụ cười thỏa mãn
Như moses vừa đưa dân mình đến miền đất hứa
Hắn đưa mắt nhìn khắp công viên
Hạnh phúc hạnh diện nhảy múa trên từng khuôn mặt
Và hắn đặt cho bức tranh của mình cái tên
“Buổi chiều của hạnh phúc”
Đôi mắt hắn chợt sững lại
Một đứa nhỏ gầy còm
Đang dìu một phụ nữ thần kinh
Lạc lõng giữa sự ồn ào náo nhiệt
Bàn tay cáu bẩn kiên nhẫn chìa ra chờ bố thí
Trước sự dửng dưng, xa lánh ...người đời...
Trong một phút từ nơi tâm não
Khởi bùng lên những ý niệm rạng ngời
Người họa sỹ xé bức tranh, bẻ bút
...
BÀI CA VONG BẢN
(Tổ quốc tôi
Những đứa trẻ chưa phát âm tròn tiếng mẹ
Đã phải oằn mình học “ ngôn ngữ “ ngoại bang)
Có thể một ngày nào đó
Không còn ai hát bài ca giữ nước
Khi non sông đã thành món mồi trên bàn tiệc
Của những tên bạo chúa khác giống nòi
Và những con sông dòng nước hộc lên từng cơn đau nhói
Không còn bóng con đò chờ đợi khách à ơi!
Lời ru bốn ngàn năm tắc nghẹn trong thanh quản
Những bàn chân bơ vơ hỏi lối con đường...
Cánh cò trong câu ca dao cảm thương kiếp người bé nhỏ
Thành cánh quạ chợp chờn giữa trùng điệp nghĩa trang...
Tuổi thơ tôi ngày nào gửi gắm giấc mơ
Vào mê nón mẹ những chiều vời vợi nắng
Chỉ còn là những khoảng dài quạnh vắng
Vẫy mòn tay ...mờ mịt bóng con tàu...
Những đôi mắt người thân
Chẳng còn dám nhìn nhau đồng cảm
Những bàn tay yêu thương
Lặng lẽ giấu sau tà áo
Và những đứa em tôi
Tiếng nói đầu tiên cất lên
Không phải là tiếng bà tiếng mẹ
Mà chỉ là những thanh âm nhiễu nhoẹt
Như điệu văn ai
Tiễn đưa linh hồn xứ sở
Khi chúng ta ngồi im
Cho cái ác lộng hành
Khi chúng ta khoanh tay
Nhìn gót giày ngoại bang
Hả hê giày xéo nấm mồ tiên tổ
Thì
Biển còn hoài đổ máu
Núi còn mãi bị chém ngang lưng
Và bầu trời sắc mây còn nghẹn ngào tiếng nấc
Khu vườn giấc mơ
Cháy cổ đợi chờ mưa
Bầy dế nấp mình trong cuống phổi khuya
Âm thầm tấu điệu đàn: “ vong bản”...
Có thể một ngày nào đó
Không còn ai hát bài ca giữ nước
Những bàn tay giơ ra chỉ để cầm nắm sự sống mình
Giản đơn như nắm một vốc cát
Giữa bãi biển chiều đông...
ĐÀN CỪU, ĐỒNG CỎ, CHÚ BÉ VÀ TÔI
Này những chú cừu
Có thấy chiều đang chìm xuống chân đồi
Nắng hấp hối
Màn đêm đang chờ chực?
Về chuồng thôi
Đồng cỏ vắng
Hãy để bọn côn trùng làm chủ
Gã chăn thuê đã đến
Trên tay gã là chiếc roi
Làm theo mệnh lệnh
Không tiếc thương nện những tấm lưng trần
Này những chú cừu
Đôi mắt sao buồn thế
Mơ gì tháng tám
Hương hoa đồng nội nồng nàn
Tháng chín bắt đầu se sắt heo may
Câu chuyện cổ tích quấn mình trong ngõ nhỏ
Những khát khao hóa sỏi lăn tròn
Chú bé xinh kia ơi
Về thôi
Đừng vẽ nữa
Bức tranh tương lai
Lộng lẫy cuối chân trời
Lá chuyển gam màu
Mây nhăn nhó
Về thôi
Có thể sẽ mưa
Coi chừng ướt mất tâm hồn trong sáng...
Hãy để bức tranh dang dở
Ngời xanh
...
Cậu bé và tôi nắm tay nhau
Chúng tôi đi theo đàn cừu
Đám lông trắng dần lẫn vào màn đêm tối thẫm
Đồng cỏ miên man trôi dưới bầu trời
Và bản nhạc huyền diệu lặng lẽ xuyên qua những khóm mây đen...
SUY NGHĨ LINH TINH VỀ THẾ KỶ CỦA CHÚNG TA
Chúng ta đã đi qua thế kỷ bạo tàn
Bằng đức tin vào sự màu nhiệm
Và cái đói, sự bất công, lọc lừa
Vẫn hồn nhiên như nấm sau mưa
...
Không có sự hò hét
Không có sự đấu tranh triệt đệ
Chỉ có những giấc mơ bị cắt nhỏ
Như miếng phổi lợn bằm
...
Lũ chuột bạch chạy quanh trong chiếc lồng bé xíu
Còn chúng ta chen chúc trong chiếc lồng chật ních thương đau
...
Trong thế kỷ bạo tàn của chúng ta
Có những nhà thơ đã ví von
Cái chết là mặt trời chỉ lối
Lẽ nào họ ngây thơ đến mức
Không biết , cái chết là sự im lặng vĩnh hằng
...
Khi chúng ta chào đời
Đôi mắt chúng ta mở to
Nhìn vạn vật với ánh nhìn lạ lẫm
Khi chúng ta trở về với Chúa
Đôi mắt chúng ta mở to
Luyến tiếc
...
Chuyến xe đầu tiên chúng ta không hành trang
Chuyến xe cuối cùng chúng ta tay trắng
...
Bỗng nhiên tôi nghĩ
Về sân ga
Và những người khắc khoải đợi tàu!!!
PHÁC THẢO GIẤC MƠ
1
Nếu bướm không hút mật
Thời gian sống của hoa có dài hơn?
Có thể!
Nhưng tôi nghĩ
Dù sự sống ngắn đi nhưng hoa sẽ vui
Cũng như tôi và bạn
Sẽ hạnh phúc khi góp một phần nhỏ bé cho đời...
2
Nếu bạn chỉ muốn đời bạn
Là nụ cười và màu hồng
Thì làm sao bạn hiểu thế nào là nước mắt và màn đêm?
Cuộc sống đôi lúc cần lắm một lần vấp ngã
Rồi tự đứng lên
Cười thật tươi!
3
Ngoài kia chừng như đang vào đông
Những cánh hoa bên khung cửa đang tàn phai nhan sắc
Tôi nhớ
Cuối khu phố này
Trong căn nhà nho nhỏ
Có một cô bé mù
Hàng ngày vẫn chăm chỉ vẽ những bức tranh với gam màu rực rỡ
Có lần tôi đi qua
Cô bé hỏi tôi về sắc trời
Khi đó cũng mùa đông
U ám trùm tấm khăn voan khắp chốn
Tôi cầm bàn tay nhỏ nhắn và nói
"Bầu trời như một giấc mơ”
Một lần khác tôi đi qua
Cô bé đã đứng đợi tự bao giờ
Trao cho tôi bức tranh
-Tặng chú khu vườn tuổi thơ!
Thời gian trôi
Tôi già đi và cô bé kia trở thành thiếu nữ
Những bức vẽ của cô không còn xanh như đồng cỏ
Không còn hiền hòa như mặt biển mùa xuân
Trong những nét cọ tôi nhìn thấy
Nỗi cô đơn , bầu trời mây xám
!
Có lẽ hôm mai tôi sẽ tìm trong đống lộn xộn
Bức tranh cô bé tặng tôi
Và tôi sẽ tìm đến nhà cô bé
Nắm bàn tay nhỏ nhắn cười tươi:
-Tặng con giấc mơ tuổi nhỏ!
NẾU ĐƯỢC, BẠN LỰA CHỌN GÌ
Mỗi ngày
Tôi đã nói hơn những điều, có thể
Ai đó bảo tôi con vẹt lắm lời
Thật sự thì
Tôi không phải là cái máy phát lại
Không ai bắt chúng ta không được cười
Hoặc khóc theo chiếc cọ của những tay họa sỹ càn rỡ
Có lẽ do chúng ta tự nguyện
Chìa cổ cho người đeo thòng lọng
Con đường có rất nhiều ổ gà
Bạn có thể chọn cách đi chậm lại
Và vòng qua chúng
Nhưng bạn đã đẩy chính mình ngã xuống
Chỉ vì sự vội vã
Này
Tôi có mười ngón tay
Và bạn cũng thế
Chả ai bắt chúng ta phải nắm giữ nỗi buồn
Nhưng tạo sao chúng ta cứ phải đi qua những tháng năm đớn đau
Mùa trái ngọt thì hoài xa
Như ốc đảo trên nhánh xương sườn xa mạc
Mọi cuốn kinh hay tất thảy sách giáo khoa đạo đức
Trên thế gian này
Đều hướng tâm hồn loài người tìm đến chân thiện mỹ
Nhưng tội ác lại được ưa chuộng như món thịt bò hầm
Thiếu chúng lẽ nào mâm tiệc trần thế sẽ nhạt nhẽo ?
Hôm qua
Một số người tự xưng là thánh sứ
Đã ghé đến
Họ xén trí tuệ tôi
Treo lên đầu chiếc gậy
Mang dáng dấp đôi mắt thánh nữ
Họ nói : họ sẽ mở cánh cửa thiên đường
Cho tôi nhìn thấy miền đất tự do trù phú
!
Và khi tôi thức tỉnh khỏi giấc mộng
Xung quanh chỉ còn bóng tối vô biên
...
Nếu đời cho phép bạn lựa chọn
Bạn sẽ chọn gì?