tôi dành cho tôi
nỗi thinh lặng tháng chạp
chiếc giỏ hoa mùa hè
để trộn lẫn vào nỗi buồn tháng bảy
nơi có hàng tre loanh quanh kiếm mãi một điều gì
nên hàng tre đã cong thành dấu hỏi
có dòng sông chảy hoài chẳng tới
chẳng về đâu giữa chốn vô cùng
những vách đá dậy thì
những con đường trai lơ
nơi tôi và bạn bè đánh vật
năm tháng đợi chờ chiến tranh đang dấu mặt
lửng lơ trên đầu nỗi hãi kinh chết chóc
mẹ gánh tôi một đầu làm chứng với điêu linh
*
tôi dành cho tôi
cây sầu đâu già
sầu ở đâu mà hương vẫn bay khi trời chạng vạng
sầu ở đâu mà vị đắng kinh hoàng
nên tôi biết phải đánh đổi
phải đầu hàng
mới giành được một nụ hoa tim tím
nhỏ như ngón tay đeo nhẫn
trên bàn tay biển rộng sông dài
*
tôi dành cho tôi
chiếc chìa khóa ký ức
mở quê hương như mở một đường về
tôi khánh tận
tôi tiêu hoang
cho đáng đời phải sống
mai tôi về để thấy sông vẫn là sông suối vẫn là suối
mai tôi về xin ở mãi với hoang sơ.
đặng phú phong