Thơ Về Chị
Người tìm bóng lá
Em đi hỏi gió
gió mù xa
em đi nhặt nắng
nắng vỡ òa
hỏi mùa xuân chín sao chẳng thấy
chỉ mỗi sắc buồn trên áo hoa…
Người đời bảo chị nhớ chồng đan áo
thêu nỗi buồn trên những ngón tay ngoan
em lặng ngắm mà nghe lòng giông bão
Chị nhoẻn cười,
chắng giấu được... đa đoan.
Chị gửi tâm tình qua những cánh thư tay
đêm chị khóc...
ướt vầng trăng mười sáu
Em cũng khóc
nhưng không làm khác được
Chị bảo: "Có chồng, thôi… chẳng muốn... thương vay".
Em không giận chị
chỉ trách miếng trầu cay
têm cánh phượng mà vôi không đủ chín
chẳng thấy Diêu Bông em biết lấy gì
bấu, vịn...
ngơ ngẩn đi tìm còn mơ tưởng chuyện đắm say.
Em lội ngược
đã bao mùa Cúc trắng
hỏi gió thiên di thổi giữa trời
Gió bảo...
”lá Diêu Bông?
lá Diêu
... nào có thật “
trời đày...
cho nên tội đấy chị ơi!.
Tương tư
Chị đẹp quá...
đàn Ong say ngút mắt
cho Bướm ghen hờn vây kín một đài hoa
sao ta khóc
yêu bao giờ... có tội
hay tại Chị vô tình
nên tay nắm lại... buông ra?
Ánh mắt chị cười say lòng con nắng dịu
khóe môi hồng đôi má đỏ hây hây
lằn ranh ấy ảo mờ như sương mỏng
cho đủ em... nhìn
không nắm được trên tay.
Chị chải tóc váy màu lam xuống phố
Trăng mờ theo hậm hực dưới gót hài
em ngây dại nhìn theo quên mất lối
khổ nạn nào bằng... gánh nhớ chị
trên vai?.
Thân phiêu lãng nửa đời quen gió bụi
giờ cuồng chân nhớ chị dưới hiên nhà
mùa trở lạnh quặn lòng nghe thương nhớ
biết yêu rồi...
đâu dễ mấy
phôi pha!!!
Chị ơi
Ngày chị về bến ấy
Cải vàng cả triền sông
Em tìm hoài chẳng thấy
bóng người…
cùng Diêu Bông.
Kìa, cánh buồn thiên di
xuôi phương Nam lặng gió
chỉ em
và, chia ly…
gánh mùa thương
… đến khổ!!!
Bao lâu rồi chẳng nhớ
rất lâu rồi còn… say
chắc vì em mắc nợ
chị vô tình
đâu hay.
Tay ngắt cọng Lau trắng
tước sợi buồn thả sông
lá Diêu là ảo ảnh
Chị… đùa em phải không?.
Chị trêu…
đùa phải không???
Cạn
Cạn cả đáy sông rồi
con thuyền đâu trôi nữa
chị bên cầu có đợi
em và những
ngày xưa.
Trời cạn dần mùa đông
rượu váy hồng pháo đỏ
Chị đi ngày đầy gió
bỏ em
và… mênh mông.
Có lẽ là em dại
yêu người quá mê si
chị hiện thân, có phải…
đổi thay
loài… thiên di???
Em đã không thể khóc
nên gắng gượng
cười nhiều
mang thư tình chị đọc
con chữ buồn
liêu xiêu.
Chiếc lá vàng cuối vụ
theo gió trời
bay bay
Em… thế nào, cho đủ
qua tháng ngày
say… say...
Em muốn mình mất trí
hoặc hóa loài
Thiên Di
Chị ơi …
em cuồng nhớ
Đừng… bỏ em
về đi!!!
Thơ Về Cha, Mẹ
Độc thoại một bào thai
Cha...
hãy nói cho con biết thế nào là hạnh phúc???
Con muốn biết lắm...
tuy con mới chỉ là một bào thai
con gái cha như đang bơi giữa vũng nhầy trong đục
thế thì, hạnh phúc có phải rồi sẽ cũng bồi
cũng lở... như sông?.
Cha ơi...
nhân gian ngoài kia
trái tim nhân gian có bao giờ đủ rộng...
dẫu con chỉ cần
như một vòng tay ôm.
Cha trả lời đi cha...
Cha có hiểu thế nào là phận đàn bà... như mẹ lúc này và như con ngày sau
rồi sẽ mang nặng đẻ đau
rồi sẽ lấy chồng vấn tóc
có những đêm mẹ giận cha
con cũng ghét cha... rất buồn
con khóc
bấu xé lòng mình mà sao không dứt nổi cái
... đa đoan.
Cha hãy chỉ con cách làm một cô gái ngoan
tránh phút ngã lòng cho một người chẳng đáng
để con an yên với nụ cười trên môi
mỗi ngày, mỗi tháng...
được không Cha?.
Cha chỉ con đi... cách thế nào khi về làm vợ người ta
biết nghĩ giản đơn thôi
chu toàn từng bữa cơm, mỗi sáng đi làm giúp chồng ủi áo
nhắn anh ấy choàng khăn khi ngoài kia gió bão đang về.
Cha chỉ con cách thế nào để nuôi dạy những đứa trẻ ngô nghê
rồi chúng sẽ lớn lên, sẽ đổi thay
nhưng, làm sao để bình yên sau mỗi lần
... được _ mất???
nhân gian ngoài kia... lòng người rất chật
mà con thì đa đoan và lo xa!!!
Như là mẹ giận
Tuổi thơ tôi là ngày tháng rong chơi
là đứa trẻ hư, năm tuổi…
nhẻm đen theo mẹ ra đồng mò cua cõng nắng
"Mẹ ơi... mặt trời thì đứng thẳng
sao dáng mẹ cong nghiêng?"
như là... mẹ giận
tôi làm mẹ khóc!!!
Tạc mình giữa nhân gian
Tôi tạc mình giữa đêm
màu thời gian đặc quánh chẳng chút thanh âm
không có những đốm màu hay luồng lân tinh ánh sáng
con Trăng già qua mấy mùa yêu
giận đời...
mệt
ngủ.
Tôi tự lần mò đục đẽo những vân cong
ngoài kia, con Còng gió nghe sóng về bỏ chạy
tôi tạc mười ngón tay
ngón tay sần sùi như cuộc đời
chênh vênh…
đốt dài
đốt ngắn
năm ngón vuốt lên tóc Mẹ
tóc rụng
sợi vắn
sợi dài
năm ngón đặt lên trán Cha
nỗi buồn tha hương
ngàn năm trầm tích
hai bàn tay vuốt lên hạnh phúc của Chị
nụ cười… hóa thạch từ lâu
mười tám tuổi chị lấy chồng xa mà chẳng phải... mối tình đầu
nên buồn nửa đời …
biệt xứ.
Tôi tạc lòng người…
thánh thần và quỷ dữ
ngoài kia, ai dễ đủ để bao dung?
Ta tạc em… nghe bão tố muôn trùng
những ngón tay xinh
chỉ một khắc buông mà...
ngàn ngày sau
chẳng gặp
như hai đường thẳng song song kéo dài xa tắp
như một con thuyền...
không bến
buồn trôi.
Kỉ niệm về em, chỉ mới đây thôi...
mà như xa
nửa giờ ánh sáng
như cánh Vạc bay giữa đồng chiều lẻ bạn
như mầm cỏ khát mưa giữa ngày hạn hán
nên khắc khoải nếp đời
đau như một nhịp...
gai đâm.
Tôi tạc thanh âm
chỉ có những bước chân âm thầm nơi con Còng gió
tôi tạc tháng ba
Phố cháy rạc
vai gầy
sót chùm Gạo đỏ.
tôi tạc đôi mắt gió… gió thét gào để lại dấu phong vân
tôi tạc cuộc đời mình với những dấu chân
hai tay ôm đầu
như người
mất trí
vô thức và
... miên di!!!
Mẹ ơi con khóc
Mẹ tôi quang gánh đồng chiều
oằn lưng cõng cả cái liêu xiêu… đời
tôi là một gã rong chơi
ngã sông
nhặt bóng về phơi… cơn sầu.
Cha
Có nỗi buồn nào vương lên tóc cha
mà chỉ mới đây thôi đã rất nhiều sợi bạc
đời cha lắm ghềnh nhiều thác
con bước phía nào cũng như hụt một bàn chân.
Cha ơi
con sông ngoài kia sẽ bình lặng mấy lần???
Con biết, Sông sẽ chẳng bình lặng đâu mỗi khi bão về
bờ Lau ngã gió
sông oằn mình, nén đau khạc vạn triệu hạt phù sa đỏ
vun đắp những bãi bờ nhưng liệu có đủ không cha…???.
Sông bồi phía bãi này
bãi khác lại lở ra
như đời con người
như chiếc lá
ngây thơ, úa già
non xanh và hủy diệt.
Cha ơi
tháng tám vào thu bầu trời thanh khiết
con chuồn Kim vui gì mà bay miết
bỏ con với nỗi buồn
rơi lại...
phía thời gian.
Nguyễn Đăng Thanh
Trân trọng cảm ơn tác giả NĐT