LỤC BÁT CHIỀU CUỐI NĂM
Về ngồi giữa phố mùa đông
Nghe quay quắt nhớ, nghe mông mênh buồn
Nghe thời gian chạy cuống cuồng
Chở ngày tháng, chở vui - buồn đi xa
Về ngồi giữa phố mình ta
Nghe hiu hắt phận, nghe bôn ba đời
Nghe cơn gió hát vạn lời
Nghe sương khói phủ cả trời rêu phong
Về ngồi mang nhớ ra hong
Nghe con nắng bảo: tình rong rêu rồi
Nghe hoàng hôn rớt bên đồi
Nghe ngày bỏ lại, đêm bồi hồi phai
Về ngồi giữa phố ban mai
Nghe sương khuya rớt xuống vai ướt mềm
Nghe ký ức ghé bên thềm
Nghe ta chừng cũng khát thèm tuổi thơ...
NGHE NHỮNG TÀN PHAI
Cứ ngỡ đời còn được - mất
Nào hay sương khói giăng mành
Mai này về miền sỏi đá
Còn đâu hương tóc đàn bà?
Chạnh lòng bao câu hỏi lớn
Bẽ bàng phận kiếp hẩm hiu
Nửa đời bôn ba, rong ruổi
Giật mình, thảng thốt hoàng hôn
Vẫn nghe đời lao xao hát
Bản tình ca thuở hồng hoang
Một chiều, người ra đi mãi
Vạn chiều ướt đẫm chiêm bao
Đêm dài canh thâu cô quạnh
Ngày say hương sắc mỹ miều
Tạ ơn đời cho nương náu
Trần gian ngày kế tiếp ngày
Linh hồn con, Người cứu rỗi
Thân xác này hóa mây bay
Một lần dừng bên đời vắng
Hồ như nắng cũng phai tàn...
CHIÊM BAO CHIỀU...
Chiều qua, chiều qua
Nghe hoa rưng rức
Chìm trong mê thức
Giọt nắng hao gầy
Ta ở bên này
Nghe mưa bên đó
Ta tìm cơn gió
Vàng võ khói sương
Ôi mảnh trăng vương
Làn hương thiếu phụ
Nửa đời trú ngụ
Mà ngỡ hôm qua
Trời đất bao la
Sao ta quạnh quẽ?
Ngàn câu hỏi khẽ
Lẽ nào chiêm bao???
ĐÓA HOA VÔ THƯỜNG
Người đàn bà giấu lo âu vào tóc
Giấu muộn phiền trong đôi mắt ưu tư
Ngóng những con đường mịt mờ, xa tắp
Tháng mười một rồi,
Nắng thắp phía sau lưng
Mùa thu qua đi
Khi cơn mưa chiều chưa ngưng
Anh nhốt vội nỗi nhớ quên vào mùa đông giá lạnh
Chợt nghe lòng quạnh quẽ
Heo may khe khẽ nốt thăng trầm
Mảnh trăng khuya treo lơ lửng, âm thầm
Nhớ chú Cuội, nhớ ngày xưa êm ả
Chưa sang canh, gà gáy ran giục giã
Giấc mơ nào cũng trôi cả vào đêm
Anh mở cửa bước ra nghe sương rớt bên thềm
Nghe mầm nhú trên cành mềm ân ái
Xòe bàn tay gầy vào ban mai níu hái
Đóa hoa vô thường - Đóa hoa dại an nhiên...
Trần Văn Cường