(VIẾT THAY NGƯỜI ĐÀN BÀ TRONG TÌNH YÊU)
Tím chiều ngược gió
Anh
Cầu Thăng Long giờ lạnh lắm
gió ngút ngàn…
em xé lòng mình để ủ ấm trong nhau
nhưng gió cứ thổi làm bóng hình anh xa khuất
nếu như em
đắng lòng, mà…
khóc thật
Anh có quay về và chạy đến ôm em.
Anh
dù em đang cố tỏ ra mình mạnh mẽ
mạnh mẽ để che giấu khát thèm
nỗi khát thèm mang bóng vía người đàn bà trỗi dậy
mà sao em chỉ thấy…
mình yếu đuối thêm thôi.
Anh
em khát một bờ môi
khát một vòng tay
anh hãy đến ôm
anh hãy hôn em
thay cho ngàn lời nói
đừng hoài nghi điều gì trong em và,
xin anh đừng hỏi
Em sẽ không thể trả lời những dấu “?” của tim đâu.
Anh !
em đang đứng nơi chân cầu nhìn dòng nước mát xanh
hít trọn bầu ngực đầy mùi phù sa
tím cả
chiều
con gái
Em có nặng lòng không
khi tự vấn rồi trách mình khờ dại
chỉ biết yêu cuồng và say đắm bên anh.
Anh
em níu tay chiều
nghẹn lòng gửi gió câu thơ
em như nuốt vào lòng tiếng con Sông Hồng thở
những bãi bờ kia
như trái tim em
phút chốc cũng lở cũng bồi
em nhớ anh không thôi
em phải làm gì
em phải làm gì… hả anh???
Tay bấu vạt áo mình
gió ngược chiều con dốc
thổi hồn em
trôi dạt phía
bờ anh.
Tiếc Thu
Em ấp ủ quá nhiều cảm xúc dở dang
loay hoay mãi,
chẳng biết làm sao ghi chép lại
mọi thứ với em
sao cứ… nửa vời
hạnh phúc quá xa, ngăn cách trái tim
bởi hai từ “hư ảnh”.
lạc bước một chiều trên con phố không anh
lanh quanh mãi thấy tim còn lưu luyến
cơn gió qua không đẩy nổi một con thuyền,
chòng chành lắm… giữa hai bờ đi - ở
Em vẫn sống, trái tim còn thương nhớ
trong vũng nhỏ riêng mình
bên mái ngói thâm nâu.
Chẳng sao đâu,
em sẽ chẳng sao đâu
quá khứ đã qua
kỷ niệm… cũng ngoảnh đầu
chỉ là đôi khi
em muốn mình nhìn lại
sau những hoang tàn
cho thêm vững… cánh chim di (trú)
bản Sonate rải từng nốt
… thầm thì
như tiếng thở
tiếng đời rơi chậm lắm.
Em vẫn là em
dù có đôi khi cũng hay tự trách mình
sao cứ đắm chìm
trong khoảng tối
hố sâu hoài niệm
yêu ghét giận hờn
sum họp chia ly
chẳng có nghĩa gì, khi anh đã ra đi
mang theo cả những mùa thương… xa ngái.
Thời gian trôi chẳng thể nào trở lại
chỉ mỗi riêng mình
ôm tim nhỏ
… hư hao
cơn gió đầu đông qua song cửa len vào
thổi rơi mất chiếc lá vàng sót lại
Em thấy mình cũng hóa khờ vụng dại
hoang hoải trăm chiều thương tiếc sắc vàng phai
có lẽ nào mình rẽ lối chia hai
cho Thu chết em mang lời… khấn nhỏ.
Nói với anh
Em ngược phía không anh
ôm vào lòng lá Sấu vàng vụng dại
phía không anh
còn lại nửa niềm đau
có điều gì như vắt cạn ở trong nhau
bao nỗi nhớ
viết ngàn câu vẫn nhớ.
Em đi về
ngược phía không anh
tóc vờ buông, gió đắng lòng se sắt
bờ vai run cũng nghẹn nửa vần thơ.
Chia tay…
em mặc cả nỗi buồn
khi tình đã phai phôi
gom góp hết mà chẳng cần đong đếm
em muốn nhận thật nhiều
cầu mong
người hạnh phúc
nên bỏ mặc tim mình đang rũ héo hư hao.
Nhưng sao ta chia tay mà chẳng nói một lời nào
không phân giới giữa hai bờ quên nhớ
để con tim cứ lần khần đi ở
chẳng thể gượng cười
... nếu có gặp lại nhau.
Em chúc anh hạnh phúc với người sau
hãy nắm chặt đôi bàn tay cô ấy
như anh đã từng
nắm bàn tay em vậy
hạnh phúc dâng đầy anh có biết hay không?.
Anh...
hãy ôm chặt cô ấy những ngày đông
cho ấm áp khi ngoài kia giá buốt
Em chẳng đau
chẳng lấy gì trói buộc
và chẳng ghen
… ngày quá cũ xa rồi.
Mưa gió về làm ướt dải mây trôi
nắng trốn biệt khi hoàng hôn chưa tắt
Em trải gió gói những điều góp nhặt
thả tung bay ngoan ngủ ở cuối trời
rất khẽ khàng sợ lắm kỷ niệm rơi
nên lúng túng hay chơi vơi
chưa lỡ ?.
Dù nhớ anh
nỗi nhớ vô bờ
Em cố giấu muốn chúng mình...
xa lạ
một con đường rẽ thành hai ngả
ngả tối em về ngả sáng anh đi
tiếng con tim mỗi tối
thầm thì
“đau, đau lắm
nhưng… không còn níu giữ”.
Mong manh nỗi nhớ
Em ủ mình vào đêm
như mầm cỏ ủ mình trong đất
mùi đất tháng năm
oi nồng
hóa chật
Em oằn trái tim mình
thở nhẹ
đợi mùa, đợi anh.
Nỗi nhớ ngút ngàn
nỗi nhớ lại mong manh
em không bấu nổi trong mình
nên cứ để nỗi nhớ lan đầy ra
nhuộm xám
nhuộm đen
nhuộm màu của đất
chỉ mỗi riêng em
chẳng nhuộm gì mà rất thật…
nhớ anh !!!.
Con dế vô ưu…
ngủ vùi mình trên cánh đồng màu đã bớt xanh
mặc luống cải lên ngồng cũng héo vàng đôi cọng
sông tháng hạ mùa này có chỗ
đã cạn lòng
Em bơi mãi không nhấc nổi trái tim mình qua nhiều vũng nhớ
Em bám víu vào thơ
bẻ cong chiều
vênh giấc mơ yêu
ngập ngừng nhịp thở.
Nhưng anh ơi…
Có lẽ nào sống chỉ còn là chờ
để ngày rơi
giấc mơ em rơi…
Phố không tiếng vọng
chân người
nắng cạn chiều
mà anh thì biền biệt nơi nào
chẳng tới!!!
Ngày gió thổi
Ngày gió thổi qua những dải lúa non
qua triền đê qua lối cũ cỏ mòn
gió ngập ngừng như dáng người con gái
nửa bỏ đi nửa ở lại… chẳng về.
Ngày gió thổi em cựa mình thật khẽ
để nghe mùa trên từng phiến lá rơi
tiếng dương cầm lạc phách chơi vơi
loang sắc úa cánh hồng vàng bên cửa.
Gió thổi về những men khúc xa xôi
em chưa khát nên không còn say nữa
nhưng con tim như chỉ còn một nửa
nửa chưa quên… đong nỗi nhớ chẳng đầy.
Ngày gió thổi xuyên buốt những hàng cây
Phố đìu hiu đi qua miền giông tố
những cung đường nhịp cầu gãy đổ
dịu dàng nghiêng mà đau đến tê lòng.
Ngày gió thổi tay thon dài năm ngón
Em góp tìm những kí ức tàn phai
như phế tích lầu ông Hoàng xưa cũ
Mộng Cầm đi, trăng một nửa chưa tròn.
Nỗi nhớ cũng tàn như một vệt môi son
em hong lại trái tim ngày không nắng
thấy xót thương nghe môi mình mặn đắng
giữa thanh âm của mùa cũ đang về…!!!