Khai bút tình
Tình ơi! Và...Người ơi,
Khi em bỏ đi rồi
Ta làm thơ thất tán
Những cuộc tình xa xôi
Như đàn chim lạc đạn
Nghìn trùng ta là em
Dù người còn đâu đó
Dù em ở chung quanh
Nhưng cách xa vạn dặm
Con chim ngóng cổ gào
Tiếng kêu khan đồng vọng
Là anh đứng bờ cao
Ngóng em nơi lũng thấp
Bao năm rồi phải không
Em xa xôi ngút mắt
Mà anh vẫn ngóng mong
Một ngày ta gặp mặt
Bao năm rồi phải không
Hay chỉ trong chốc lác
Cuộc đời là bao lăm
Mà trông chừng lạ hoắc
Có sợi tóc chẻ đôi
Anh còn trong ngăn tủ
Ngày em đi mịt tăm
Sợi tóc tình ấp ủ
Là áo em giặt phơi
Trên cây sào tưởng vọng
Anh quấn quít bên mình
Một mùa xuân hạnh ngộ
Mùa xuân qua rất chậm
Anh đón ở non ngàn
Anh đón ở đầu sông
Không thấy em bóng dáng
Mùa hạ qua vườn mận
Em hái trái đâu rồi
Tìm em con giếng cạn
Ơi bèo giạt hoa trôi
Mùa thu qua cuối phố
Anh nhìn ánh tịch dương
Một màu nâu rạn vỡ
Chiếc lá thoảng mùi hương
Mùa đông gió bấc lạnh
Anh choàng mảnh chăn đơn
Ôi lòng anh buốt giá
Tìm đâu nét xuân sơn
Nay đời ta hết sạch
Cạn kiệt những nỗi đau
Trong vô cùng độ lượng
Tình yêu như nát nhàu
Em nào? em cũng vậy
Trái đắng ngang tầm tay
Chìa cho người nắm giữ
Lộ liễu và phơi bày
Còn gì trong hôm nay
Còn gì của hôm qua
Còn gì của mai sau
Ta luôn luôn níu lấy
Những con rắn quay cuồng
Nhả ra toàn khí độc
Những con rắn hổ mang
Ẩn mình trong hoa gấm
Ta quay về độ lượng
Từ một cõi trên cao
Bằng lòng tha thứ hết
Những trắc ẩn xưa nào
Ta quay về cõi giác
Rộng mênh mông vô cùng
Ta không còn bi lụy
Của thói đời hỗn mang
Ôi vô cùng vô cùng
Trong tháng ngày lạ mặt
Ta ngồi tính tháng năm
Đếm tình im bằng bặc
Mong xuân đêm nguyệt rằm
Trái xanh rờn nở rộ
Tình ơi! Và...Người ơi,
4.2.2017
(Mùng 6 Tết Đinh Dậu. 9.35 pm, Anaheim, CA, USA)
Nhặt Khoan Cho Ngày Sinh Nhật
(cho ngày 20-12-16)
Hãy thổi tắt dùm ngọn nến vàng
Cho qua cơn bão giông ngày ập tới
Khai sinh ta, trở lại tháng ngày vui
Lửng lơ trôi trên dòng sông chảy mãi
Khai sinh ta, trở lại tháng con người
Bắt đầu niên kỷ xanh diệu vợi
Ta khai sinh ta, về với nụ cười
Dù vì em, héo khô ta một dạo
Nay cõi tình xanh bay đậu trong tôi
Trên vuông chiếu em trải mềm dưới gối
Mùi gối thơm, ngải cứu của đời
Bừng tỉnh những mộng đầy huyễn ảo
Bừng mắt trông vời vời nghiệp kiếp
Cõi ngàn xưa gầy dựng cơ ngơi
Mắt đắm em trùng trùng điệp điệp
Với cơ man phù thủy quanh tôi
Em phù thủy, nên (ta) đành mắc đọa
Ta phù sinh trả Nghiệp cho người
Gặp gỡ nhau cuối trời xa lạ
Ràng rịt đời bằng sợi chỉ trời ơi
Mai ta sẽ bước ra và sẽ khóc
Tiếng o oe âm điệu khai mừng
Ta quẳng gánh giữa muôn trùng khó nhọc
Khai sinh ta làm lại cuộc con người
Em có phải? (em sau hay em trước)
Em là Em anh gầy guộc đi tìm
Và bỗng thấy bên góc đời đơn độc
Có em nằm vuông chiếu trải quanh tim
Góc trời ấy anh cùng nằm xuống chiếu
Trời bỗng dưng tỏa sáng ánh dị thường
Khu vườn nhỏ với kỳ hoa dị thảo
Ta cựa mình ôm ấp dáng người thương
Đó là những đêm ngời trăng loáng bạc
Trời bên em sáng đượm một mùi hương
Con cá quẫy dưới mặt hồ ngọc thạch
Anh mềm trong hơi ấm của môi hường
Mai khai sinh ta những vần thơ mới
Có em cùng đứng đó tựa bên hiên
Ta huýt sáo kêu con người trở lại
Vui cùng ta trải ấm khắp mọi miền
Huớ em tôi, những ngày tình với Nẫu
Những ngày tình chan chứa nụ hương quê
Những ngày tình trở về như máu thịt
Chan hòa em rộng bước dưới trăng thề
Huớ em tôi, hãy bỏ xa tiền kiếp
Nghiệp xưa anh đã trả hết nợ nần
Vay ngắn hạn giữa bộn bề trời đất
Xin ta cùng tay ngoéo chớ phân vân
Huớ em tôi, mùa xuân xanh lại đến
Riêng một góc trời ta sống cùng nhau
Vuông chiếu em và tôi cùng vá lại
Khâu cho lành những vết tích thương đau
Huớ em tôi, ngày mai anh sinh ra
Anh dài hơi lên tiếng huớ con người
Loài người đã dang tay ra nhận lấy
Hình hài anh như thuở mới ra đời
Huớ em tôi, không quay lui lại nữa
Chỉ còn nghe thầm thĩ tiếng chim uyên
Đang đậu giữa vườn uyên ương mộng thực
Và bài ca tình tự của chim hiền
Loài chim lạ, anh và em đó nhé
Ta cùng nhau ngậm ngải để tìm trầm
Trầm hương ngực em, ngải vai anh rộng
Ta hòa mình trầm ngải một đời nhau
Ta hòa mình trầm ngải suốt đời nhau...