SỰ CHÂN THẬT CỦA MỘT BÔNG HOA
Tôi được sinh ra từ đất
không khí và ánh sáng
từ một thân cây.
Những lá cành là anh chị em tôi
gốc rễ chính là người vú nuôi chăm chỉ và nhọc nhằn
cha tôi nhả giọt mơ tình vào lòng mẹ
tôi nảy mầm đủ ngày đủ tháng
thành hình một bông hoa.
Tôi biết ngày hôm nay mình tàn
cánh nhung của tôi xẹp xuống
héo rũ.
Kẻ biết khóc về cái chết của tôi
sẽ không bao giờ dùng Hoa Nhựa.
TRONG CĂN PHÒNG ĐẦY BÓNG TỐI
Vẩn lên mùi muỗi vo ve
khê nặc niềm tin về gió
thổi.
Những con muỗi không hình thù
chỉ có âm thanh
vỗ vào tôi
đau hơn hàng triệu mũi kim ánh sáng.
Tôi đi tìm gió
mang hơi thở của một chồi non
hé mở
nhoi lên từ lòng đất mẹ.
Tôi cầu nguyện
nụ mầm nảy nở
trong một căn phòng đầy bóng tối.
GIẤC MƠ KHÔNG MÙA HẠ
Tôi không muốn mình vào mùa hạ
chui qua những tháng nắng nghèo
trải dài lưng gù cát trắng
phờ phạt tình em.
Tôi ủ em trong mùa xuân nồng đượm
hương vị giọt mình nhả xuống luống hoa tươi
mùa xuân là bất tận
câu hát em vọng mãi suốt một đời.
Nhưng mùa hạ sẽ lôi em đi
kéo em vào khát cháy
bờ ngực con gái nồng nồng nắng hạn
cạn khô giọt ướt mùa xuân.
Và tôi đành bất lực.
CÓ MỘT DÒNG SÔNG CHẢY QUA TÔI
Trong giấc mơ mùa xuân dịu dàng đẹp như nàng tiên được nặn từ vạn triệu linh hồn thanh khiết
của vạn vật
tôi biết mình được sinh tồn hiển nhiên như loài gió
nơi hình hài tôi được đắp nên.
Nàng gần gũi tôi mà mân mê đôi môi thơm nồng mùi sữa được lấy từ nhụy của muôn vàn loài hoa quý
trong ngón tay thiên thần
tôi trở thành báu vật.
Nhưng rồi nàng rời bỏ tôi đi
để tôi chơ vơ cùng cơn Lào thốc vào lồng ngực nghe nhức nhối.
Nàng rời bỏ tôi đi
khi triệu linh hồn của muôn nhụy hoa cũng rời bỏ tôi đi
tôi biết
có một dòng sông chảy qua riêng mình...