Nỗi buồn xanh
Vô cớ nỗi buồn dẫn tôi về phía sân ga
tìm một chia ly trú vào nước mắt
một hội ngộ để gào lên tiếng khóc
một nhân tình để sụp lạy chào thưa
Đã cắt nghĩa triệu lần em
em là ai
một khối thịt xương hay một làn tro bụi
hay tiếng hót vút lên trời của chim
hay biếc xanh cỏ dại
hay dòng sông lầm lũi cuối chân trời
Cắt nghĩa hoài em mãi biển khơi
cơn đói khát vẽ ra lối mòn mê lộ
ngàn con mắt chơi trò cám dỗ
ngàn môi hường đùa cợt tiếng yêu
Em là ai, chẳng lẽ xanh rêu
cái màu xanh chẳng cho con người một niềm hy vọng
cái màu xanh u buồn, màu xanh phản bội
nõn mượt ra tháng ngày lại chóng lãng quên
Em là ai, chẳng lẽ bóng đêm
nơi ký ức chồng lên ký ức
nhân danh thời gian cao lời hiền triết
yêu em rồi tôi hiểu nghĩa chân mây
Vô cớ nỗi buồn dẫn tôi đi tìm em
con tàu chở mùa đi, mùa tới
em đã xưa còn tôi đứng đợi
rêu đã xanh trên những dấu chân người
Ngọn gió siêu hình
Ai như cỏ phía mù sương
gió xôn xao vạch con đường, thật xưa
dường như em
vừa lướt qua
đánh rơi khói tóc giữa tà huy bay
Trĩu vườn gió kể buồn cây
lá thưa thớt rụng xuống ngày xa xăm
mỗi cây cỏ
một tình nhân
sương long lanh tiếng gọi câm, tôi về
Quê gần, mà xa lắc quê
gàu rơi giếng thẳm vẳng nghe bồn chồn
vàng hoa cải
nắng hoàng hôn
vắng hoe sao lại dập dồn bước chân
Có gì như tiếng mùa xuân
bên tai tôi khẽ thì thầm lời em
con đường nhớ
con đường quên
siêu hình ngọn gió không tên dẫn đường
Ai như cỏ phía mù sương
mơ hồ chiếc bóng vô thường khói bay
rêu xanh một mái hiên gầy
cỏ thơm trải lót
mây bay đắp mình!
Mạnh đông Bính Thân 2016
N N T