Đã lâu rồi thơ gã vắng… em.
Ai nào lừa được nữa Thời gian?
Gã giật mình sao quá nhiều mảnh vỡ?
Tự sướng làm gì những cuộc tình tan?
Cạn trang sách, gã chẳng thể lừa mình:
Xoay Hoàng hôn thành Bình minh bởi một lời ca ảo vọng.
Cuối chân mày, gã chẳng giấu vết chân gà bươi thóc.
Đôi giày này rách phải thay ngay đôi giày khác,
Gã cuống rồi hành trình cuối: Vắng em.
Em là ai? Em ở đâu? Vời vợi những vui buồn.
Gã chả còn thời gian vừa mơ chân trời vừa rẽ ngang tình ái.
Em, một chút nhùng nhằng thôi với gã cũng là tội lỗi.
Gã ở thời khắc không chỉ cần em như chiếu nghỉ bên đường.
Gã lọt bẫy kẻ cuồng Trời xanh vừa yêu, vừa xua Hoàng hôn, vừa chạy.
Như con gà vừa làm tình, vừa gáy.
Em phải vừa nồng nàn em,
em phải vừa nồng nàn quê hương,
cho gã kịp với Bình minh.
Khổ thân em,
Nếu em lạc lõng nơi gã gọi là Bình minh…
Thì em yêu ơi, em vẫn còn thời gian để quay lại.
Chỉ xin em nhận từ gã ngọn cỏ rối,
Chả thánh thần nào gỡ ra được tình yêu em với tình yêu Trời xanh.
28.1.2017 - Mùng một Tết con Gà.