* TRẦN VĂN NAM
Con Đường Mang Tên Đại Tá Grimaud.
Thời thực dân tàn rụi
Tôi đến ngụ Sài Gòn
Góc đường đại tá Pháp
Thân quen ba năm tròn.
Chính đường Phạm Ngũ Lão
Xưa cư xá Pháp kiều
Bảng Cité còn đó
Trên bờ tường phong rêu.
Một hôm vào ngõ cụt
Thấy ông thủy thủ già
Người từ chối về nước
Dưới trăng, gõ nhịp ca.
Lời hát đời lính thủy
Trấn đóng Ấn Độ Dương
Tuần tra Địa Trung Hải
Cờ Pháp lộng bốn phương.
Thôi, không kể quá khứ
Thấy ông lúc xế chiều
Cảm chung tình nhân thế
Cái gì cũng đổ xiêu.
Hai năm sau trở lại
Được biết, ông không còn
Dọc ngang mà hệ lụy
Cuối đời, xa nước non.
Cây Bàng Đường Phạm Ngũ Lão Saigon
Cây bàng lâu đời lắm
Đường Phạm Ngũ Lão xưa
Nay không còn nơi đó
Như đời người đẩy đưa.
Khu Hỏa Xa cư xá
Mặt hậu: phố Lê Lai
Bãi rộng, ga xe lửa
Bây giờ dấu vết phai.
Nhớ xưa trước xuất hát
Bài “Phố Buồn” gọi mưa
Nghe bên đại-lộ đó
Rạp Kim Chung xa xưa (1)
Phía trước, đường Bùi Viện
Thấy qua hẻm suốt thông
Tiếng kèn đồng vọng xuống
Tháp Ngà (2), vũ-trường hồng.
Có gì mà nhắc nhở
Cây bàng mờ hơi sương
Nhạc mưa và xuất hát
Ngõ hẻm, thấy vũ-trường.
Chẳng gì đâu đáng nhớ
Mà vẫn ở trong ta
Nếu ngồi ôn dĩ vãng
Đời người triệu cái qua.
(Ghi chú:- 1/ Đúng tên là Rạp Aristo, do gánh hát Cải-lương Kim Chung thuê, thời gian khoảng năm1956 - 2/ “Tour d’Ivoire”:Vũ trường này với mặt tiền hướng ra Đai-lộ Trần Hưng Đạo, mặt hậu trên đường Bùi Viện, không biết đã đóng cửa khi nào. Đường Bùi Viện nay thuộc khu phố Tây Ba-Lô Sài Gòn)
*NGƯNG THU:
Gã Khờ Hát Ru
Thả rong tâm hồn mình trên những đầm lầy ngôn ngữ
gã tóc dài ôm những kí tự gục ngã
nhánh sông xưa bây giờ rẽ cụt
câu chuyện những cuộc tình không biên giới xé rách mái tóc bềnh bồng của gã
trống một khoảng
riêng đau.
Buổi sáng Bông giấy* nghe Trịnh hát
giọt cafe sóng sánh nỗi niềm
hạt mưa vẫn rơi đều trên mái
gã khờ đốt cháy ban mai bằng câu thơ khó hiểu.
Cầm chút dấu ái cũ kĩ trong bàn tay ám khói
nhả nụ cười mong manh như trước buổi hoàng hôn sắp lịm
bên bát hương trầm tưởng tượng
gã ngồi hát ru
ru đời
ru tình
ru khúc lãng quên
bên cốc cafe.
*HIỂN THÀNH
Hãy Tìm...
Muốn làm thơ ta hãy dạo cùng mây
Ngắm đất trời chuyển mình theo thời khắc
Ánh vàng kia ngã sang màu tím ngắt
Hoàng hôn xuống để rồi bình minh lên
Muốn gặp lại hãy tìm về chốn quên
Gởi rung động lên từng vên sỏi đá
Bật tung lòng bên chỗ ngồi xưa đã
Mềm ngọn gió dâng lên địa chấn tình
Tim sống lại theo khúc nhạc hồi sinh
Dù khi xưa chưa một lần giao kết
Tập thơ cũ ngỡ ý tình cạn kiệt
Bỗng hôm nay rung rẫy từng dòng xanh
Xóa sương mù đừng suy nghĩ loanh quanh
Đừng giết nhau vì một đường dao cắt
Những cánh chim bởi xem thường ngoại lực...
Muốn giải oan hãy tìm một yên nhiên.