THÔI ĐỪNG SUY ĐỘNG
Màu tháng mới
rực hồng trên đỉnh nhớ
guốc thời gian gõ nhịp xuống luân thường
cao vòi vọi
đêm trời cao chắc thấy
mặt đất dường thấp thoáng khúc luỵ ương.
Mơ lặng biển
sóng thôi đừng suy động
bờ cát cong
thâm thẩm khúc niệm cầu
vầng mây lã chã rơi vào huyễn hoặc
giọt thương nào
giữa hun hút đêm sâu.
Nghe từ đất
bước chân như rộn rã
nghe từ xanh cao
thẳm khúc yêu thương
mầm xuân nở
mây cười giăng Vô Gián*
kệ đường trần
thung vắng
nắng mơ sương.
* Địa ngục Vô Gián
NỖI NHỚ ĐA ĐOAN
Tháng tư đem áo ra sông giặt
hoàng hôn ve vuốt lạnh tê người
bên kia dòng vẵng câu quan họ
chợt muốn quay về tuổi đôi mươi.
Tháng tư hoa gạo thôi như lửa
cơn cớ đêm về rực màn sương
ai phơi niềm nỗi bên rào kẽm
hay là len lén nụ quỳnh hương.
Tháng tư màu mắt em thơ lạ
xuân xanh vừa mới thoảng bên đời
tương tư hoài chiếc hôn màu tnắng
cứ ngỡ hạ buồn trên phiến môi.
Tháng tư xuân chẳng còn trên phố
mỏi cánh ve chiều âm rỗn rang
khoác nỗi đam mê mềm vai áo
chị ngồi ôm nỗi nhớ đa đoan.
HÀ NỘI XANH TRONG NỖI NHỚ
Hà Nội ơi ! Ta Yêu từng góc phố
Hoa gạo đỏ trời thương nhớ người xa
Hà Nội mưa buồn vắng bóng ai qua
Áo nàng Bân rét run chiều phố cổ.
Hà Nội đong đầy lòng ai nỗi nhớ
Giai điệu trầm ấm nóng quán trà quen
Hà Nội thơm màu lạnh buốt ly kem
Thương lắm Hồ Tây dáng gầy liễu rũ
.
Đường Cổ Ngư đan bóng chiều mưa đổ
Hà Nội vào mùa khăn ấm choàng vai
Hạnh phúc lang thang trên những phố dài
Tay nắm bàn tay nâng niu từng kỉ niệm
.
Hà Nội khi xa khiến lòng lưu luyến
Xanh trong Hồ gươm in bóng dáng nụ cười
Phố cũ đường xưa gợi nhớ phút bên người
Yêu Hà Nội ta về tìm lại thuở đôi mươi.
Gửi ý kiến của bạn