Ngộ độc
trong căn phòng ẩm thấp đầy mùi thuốc lá
gã đặt một chân xuyên qua lỗ nhỏ của bức tường
một chân dậm lên não của cây sen đá
và thở kiểu hôn mê sâu
ngoài trời trăng vẫn sáng
có một người đàn bà bồng nổi buồn đi ngang
có những tiếng khép nép của cặp mèo hoang
và giọng của lá mục đồng ca với gió
buổi sáng
khi bọn cớm mở cửa phòng
gã xích lại vài ba thứ lôm côm
vỏ rượu ngoại, bia và thuốc ngựa
trong đó có một cái gạt tàn
đựng rất nhiều tóc, móng tay, giấy vụn
cả bao cao su, chữ và paracetamol
sau những trận đau thập tử nhất sinh
đàn kiến đen tha đi những mẫu bánh mì nhỏ chuồn khỏi cửa sổ
tối qua người ta hay tin
gã vừa treo cổ trong trại giam
trong chiếc tủ gỗ mục phòng gã còn lại rất nhiều
đường, bột ngọt, nước mắm và ớt
những con gián nâu đã nằm ngửa từ hôm kia
vì một cơn ngộ độc…
Hình Dung
đôi khi anh ngồi trước chiếc bàn thở dài
tiếng sáp nến trám bặt chỗ tối
những vân gỗ hằn sâu mặt người
có một dòng sông trôi qua đêm đều đặn
trong trầm buồn lúc nhúc côn trùng
những giọng nói ăn mòn
đôi khi cần đánh gỉ thứ và những thứ khác đại loại kỷ niệm
sự bóng bẩy trên một đôi cánh
sự tự do trong một hơi thở
đôi khi anh nhìn ra khe cửa hẹp khóa chặt bởi then khói
trầm tích tiếng mọt gặm và cút kít bản lề
nỗi buồn tròn
xâm thực vào đôi mắt lửa
những lửa đêm riêng
đôi khi anh mặc chiếc áo giáp của một con tốt
tịnh tiến qua một Sa hà
ướt một chiếc bóng
những bóng của người di cư trên rãnh cày số phận
đôi khi anh mồi một đóm thuốc
trên chiếc ghế rất cũ
những hình dung em chảy xuống thành lớp dày như sáp nến
có một mơ hồ âm ấm
kiểu như tro…
Đỗ Tấn Đạt