*NGUYỄN THỊ BÍCH THOA
Mắt nâu còn đâu
vàng lên chút nắng
quê người xa xôi
Thấy mình qua phố
Dáng buồn phai phôi
Em còn đâu đó
Từ nghìn năm xưa
Tôi người nguyện ước
Một đời xin ,thưa
Người từ gối mộng
Mang lên cung hằng
Người từ gối mộng
Say, tôi, bão giông
Tim tôi phập phồng
Tay tôi đếm nhớ
Ngón gầy xôn xao
Tròn vuông dại khờ
Sài gòn mưa bay
Lượt là dáng ngọc
Lượt là em tôi
Lượt là phố nắng
Nghiêng chiều em qua
Soi mình trong nắng
Đọng buồn trên môi
Giọt cà phê đắng
Đếm thời gian trôi
Xứ người đơn côi
Tay tôi nhặt buồn
Tim tôi nhặt sầu
Mắt nâu còn đâu …
* TRƯƠNG ĐÌNH PHƯỢNG
Bạn muốn trở thành nhà thơ của nhân dân
Bạn dự định viết một ngàn
Có thể hơn
Bài thơ
Về nước mắt
Nhân dân
Và máu
Nhưng da bạn chưa từng tổn thương
Bạn cũng chưa
Một lần đổ máu
Vậy thì thôi xin bạn đừng viết
Bạn định viết
Một trăm bài thơ
Hoặc ít hơn
Về khao khát tự do
Của những con chim bị nhốt trong lồng
Thế nhưng mỗi ngày
Trong thực đơn của bạn
Món chim quay luôn đứng hàng đầu
Vậy thì thôi xin bạn đừng viết.
Bạn định viết
Mười bài thơ
Để tên mình có trên các mặt báo
Những vần thơ diêm dúa màu mè
Theo trào lưu đám đông hám danh
Nhưng hồn bạn thì như chiếc thùng
Rỗng ruột
Ôi xin bạn hãy bẻ ngay ngòi bút
Nếu trái tim bạn chưa từng tổn thương
Vì tình ái
Thân thể bạn chưa từng quằn quại
Vì cơn đói
Đôi mắt bạn chưa từng căng hết cỡ
Vì dò đường đi trong bóng tối triền miên
Bạn đừng (dù chỉ là ý nghĩ)
Sẽ viết những bài thơ về nỗi khổ đau.
Khi trái tim bạn trào sôi dòng máu
Trước một cánh đồng bị thương
Hay một con đường bị chém ngang lưng
Tâm hồn bạn đồng cảm
Với những ngôn từ đường phố
Hãy viết
Dù chỉ một câu thơ.
Những người đàn bà, im lặng
những người đàn bà, im lặng
chôn dấu suy tư trong bóng chiều khánh kiệt
những bàn tay khoắng vào gió, buốt
tuổi đời rong rêu.
những người đàn bà
họ là mẹ anh mẹ chị
mẹ tôi
nỗi đau nhiều hơn vết nẻ bàn chân
tháng ngày bằn bặt trôi
giấc mơ bình yên
xanh mồ trong thung lũng đợi chờ
những người đàn bà
nghiền trăn trở thành mực
pha trộn mồ hôi nước mắt
thành màu
vẽ bức tranh số phận
những người đàn bà
mùi giông bão thay cho mùi son phấn
hương xuân như tóc rụng
ngằn ngặt bờ môi mùa đông, im lặng
một đời cần mẫn đan tấm áo , quê hương.
những người đàn bà
chôn dấu âu lo sau nụ cười đượm sắc hoàng hôn
đêm đêm nằm lắng tiếng thạch sùng
dứt lưỡi
đắng đót lòng những hạt mưa hoang
những người đàn bà
trổ cửa trên những khuôn ngực héo
chiều hôm rưng rức gió lùa
những người đàn bà , im lặng
nhìn những bàn chân thời đại
mù trôi
chạnh thấy đời mình như quán vắng.
Khúc đệm cho thành phố buổi sáng.
thành phố buổi sáng
những nỗi đau chưa kịp liền vết sẹot
trôi qua nhau những dấu chân còn ám mùi thao thức
những loạt còi xe ấm ức
văng vào con đường còn ngai ngái hơi sương
dòng người
từng centimet di chuyển
như từng khúc ruột bị thắt lại
tôi ám dụ tôi
bằng những câu thơ dang dở
lúc nửa khuya
thành phố lúc sáng sớm
những cơn đau mơ màng cựa mình
sau những làn áo
bức bối cuộc mưu sinh
những giấc mơ tự cấu xé hình hài
chiết xuất tinh trùng hi vọng
thành phố sáng sớm
nụ cười như những đứa trẻ bị bỏ rơi
trên những khuôn mặt người
chằng chịt dấu chân chim vô cảm
thành phố sáng sớm
tiếng gió khan
nhuộm đỏ những bông phượng vĩ dậy thì
thành phố
sáng sớm
tôi ngồi xe nắng
khâu những con đường.
*ĐẶNG XUÂN XUYẾN
Lời hẹn tháng Tư
.