* PHƯỢNG TRƯƠNG ĐÌNH
CÁI CHẾT CỦA VẦNG TRĂNG
những cánh dơi bay
đêm hoảng hốt
chòm mây xám giật mình
nỗi sợ hãi loang dài
khu phố vắng
cẩn trọng từng bước chân
dò đường trong cống thoát nước
ẩm ướt
lũ chuột nghe tiếng động
vội vã nép mình vào góc
tối
tiếng quát tháo xa dần
vầng trăng vàng
nằm chết dưới tán cây.
* NGƯNG THU
BỞI TẠI MEN TRĂNG
Đêm nghe tình lên tiếng, hơi thở nhẹ khói bay
Trên trời men trăng đổ, ngấm vào hồn say say.
Môi em mềm cánh mọng, thơm ta ngất một đời
Tóc em bồng mây hạ, đưa ta vào tinh khôi.
Đêm nghe quỳnh hoa nở, trăng nín đợi hương tan
Giọt long lanh hồ hởi, gợi sương lay trên ngàn.
Đêm chờ em chờ em, trăng rót đầy ly gió
Lời yêu ta muốn ngỏ, muôn ngàn lần đêm nay.
Đêm men tình lên tiếng, tay lần tìm ngón tay
đêm chợt hồn say khướt, môi tìm môi lưu đày.
SẮC BIẾC MÀ CHI
Mê mãi cuộc đi tìm sắc biếc
nợ gió trùng vây mây bốn phương
một thoáng hương bay chừng muốn ngỏ
rêu phong níu lữ khách qua đường.
Gác xưa dấu tích chừng như vẫn...
nguyệt cài tóc rực lên chiêm bao
khát vành môi thơm đêm riết róng
mùa đi hồ hởi, quên ngoái chào.
Nhấc tiếng phong linh đêm gợi gió
nhả vầng mây rơi rơi thinh không
câu thơ phù chú quên lời khấn
chạnh gót phong sương, chạm đáy lòng
Lang thang khắp chốn xa cùng tận
đi miết muôn phương chợt muốn về
thèm hong câu hát đêm ru ướt
sắc biếc mà chi? thôi mãi mê...
BỞI TẠI MEN TRĂNG
Đêm nghe tình lên tiếng, hơi thở nhẹ khói bay
Trên trời men trăng đổ, ngấm vào hồn say say.
Môi em mềm cánh mọng, thơm ta ngất một đời
Tóc em bồng mây hạ, đưa ta vào tinh khôi.
Đêm nghe quỳnh hoa nở, trăng nín đợi hương tan
Giọt long lanh hồ hởi, gợi sương lay trên ngàn.
Đêm chờ em chờ em, trăng rót đầy ly gió
Lời yêu ta muốn ngỏ, muôn ngàn lần đêm nay.
Đêm men tình lên tiếng, tay lần tìm ngón tay
đêm chợt hồn say khướt, môi tìm môi lưu đày.
*ÁNH NGUYỆT
Mãnh liệt tình yêu
Hãy nhốt em ở bốn bức tường
Đã xây thành mộng của ái ân
Đã đem đi hết băng và tuyết
Còn lại tình anh sắp song hành
Hãy khoá đi cánh cửa mong manh
Đừng để trăng khuya rớt xuống cành
Em sợ ánh trăng nhìn thấy được
Chẳng có gì ngoài bóng em, anh
Cứ để mình em, một mình em
Anh về xua lạnh của bóng đêm
Tay run tìm kiếm bàn tay ấm
Môi kiếm tìm môi vẫn cứ thèm
Cứ để em chết trong ái ân
Bên ngoài bão nổi, sấm xa gần
Phong ba cuồng nộ lên trời đất
Tường mộng ngàn năm biến mộ phần
*TRẦN VẠN GIẢ
MỘT LẦN
Đành thôi phải chịu đục trong
Mười hai bến nước vẫn không ra gì
Chén tình mặn nhạt lắm khi
Tóc pha sương một mình đi một mình
Gương soi dấu cũ lặng thinh
Câu thơ cũng đã giật mình tỉnh say
Trong đêm mà như có ngày
Tôi là bông cải gió bay về trời
Bạc vôi trầu héo ai ơi
Một lần biết sợ. Một đời sang sông.