*TRẦN DZẠ LỮ
Cho Mùa Hiếu Hạnh
Vòng đau đeo cổ tay quen
Xuyến xao kỷ niệm lạt mềm buộc đôi…
Ngỡ ngàng con mắt chia ngôi
Nửa cheo leo phận, nửa đời bạc thay !
Đi qua cõi tạm thân gầy
Vì ai lặn lội lụn ngày, tàn đêm?
Vì con bứt tóc thiên tiên
Để mong đổi chút bình yên… đàn kìm !
Căm căm “se-chỉ-luồn-kim”
Ngồi đơm nút áo mà quên xuân thì…
Có phong vân vẫn không nề
Bóng in trên vách …Ta hề ! Nhớ con…
Rồi mùa hiếu hạnh lòng son
Dù mưa hay nắng vẫn lòn lọt thương
Cả kiếp này , có tin không?
Mãi trong mắt mẹ con còn nằm nôi…
*ÁNH NGUYỆT
Gió Cuốn Đi
Gió cuốn đi
và em cũng bay
Ngàn đêm như một
Đêm tỏ bày
Nhớ ơi là nhớ người chia cách
Thăm thẳm phương trời em có hay
Ta xa người
Đêm mưa mau
Nhạt nhoà lệ ướt
Hàng cây sầu
Ngủ vùi giun dế ôm lau lách
Sao rụng chôn đời
Mắt chim câu
Gió đã cuốn đi
Bên dòng sâu
Ngồi thương ngày cũ
Phút ban đầu
Mùi hương còn ở lòng thiếu nữ
Sao vướng vào đêm
Đêm thật lâu
Gió đã vô tình
Mây vô tư
Tháng ngày đun lạnh
Hỡi Chân Như
Ai tâm hồn nát còn vui sướng?
Ta đóng cửa lòng, một âm...ư!
*TRẦN QUỐC TOÀN
Tưởng Thức
Đặt chiếc nón lên vụ lúa thu đông
Đàn chim sẻ khảy gió trên đường làng buổi sáng
Gọi tên bông hoa trên liếp tre
Nắng vàng đáp xuống nơi bầy cò tìm cá.
Nắm bùn non trôi dạt mé sông
Con nhện thu về những sợi lông chuột
Tuổi thơ ôm con diều đập cánh thiên di.
Ai ngồi vẽ cây cầu Nại Hà
Cho giọt thiên tai từ hố mắt chảy xuống
Trầm buồn...
Con bù nhìn phơi giấc mơ cổ tích
Ngày bà tôi cất khơi trầu vào ngăn tủ thời gian.
Bóng bà tôi
Trên mộ cỏ
Bên những cụm hoa vàng rải đầy mây núi
Những cụm hoa vàng khoả nát ánh chiều tan...
Bóng bà tôi
Đã ra người thiên cổ
Bà ngồi dậy bên cạnh chiếc rổ tre đan
Cùng những cháu con đã khuất...
Khói nghi ngút khói
Gỗ chiên đàn
Bầy đóm thắp bản hoà âm ánh sáng
Một chiếc lá bơi trên dòng sông
Đàn kiến ngậm hương tháng bảy
Vượt cạn...
Trong giấc mơ tôi
Con cú mèo kêu hoài trên bãi lau trắng
Và nước mắt chảy trong chiếc đồng hồ cát
Trút ra ngoài ô cửa sổ một giọt sáng
Tôi thấy bà về trong bóng trăng
Trầm mặc trên non.