ĐẶNG XUÂN XUYẾN
NHẬT QUANG
Khúc Thu Buồn
Thu nghiêng giọt nhớ rơi buồn
Chiều nghiêng tím nhuộm mưa tuôn góc trời
Đêm nghiêng lệch ánh sao rơi
Gió khuya buôn buốt tim bồi hồi…vương
Đìu hiu vọng hạc kêu sương
Trở trăn gối chiếc, nghe thương phận mình
Đêm vương vất một bóng hình
Chập chờn trong giấc mộng tình...chơi vơi
Gối mơ…ôm ấp rã rời
Chông chênh năm tháng, bóng đời ngả nghiêng
Giấu trong ray rứt, muộn phiền
Tiếng đêm còn vọng nỗi niềm chưa vơi.
NP PHAN
hãy nắm tay nhau đi hết con đường
ta vốn biết cõi đời này rất thực
nên chẳng bao giờ mơ ước viển vông
đêm nằm mộng gặp chút tình tri ngộ
thì cũng xin từ khước một tấm lòng
ta vẫn biết cuộc đời này rất bạc
bạc như vôi, cả một chữ từ tâm
hà cớ gì mà không buông bỏ
cõi trần gian còn một chỗ nằm
ta đã biết đời người là hữu hạn
đừng bao giờ để tắt lửa yêu thương
cứ như vậy, lòng ta vô lượng
hãy nắm tay nhau đi hết con đường
mẹ…
chao nghiêng
giữa cánh đồng trưa
cánh cò
chở hết nắng mưa bộn bề
miếng trầu têm giữa cơn mê
con ngồi đợi…
sao không về mẹ ơi?
đã nghe…
đã nghe xao xuyến hoa vàng
đã nghe trời đất mênh mang yên bình
em về cỏ biếc đồi xanh
anh phơi áo mộng trên cành uyên nguyên
VŨ THIÊN TƯỜNG
NHẬT KÝ
1. qua sông chạm nắng cổ truyền
ai bưng đồng mạ gieo huyền ảo nhau
mùa đi gom ngọn gió rầu
tích xưa nần nợ lời rau răm vàng
2. hát lên để biết còn buồn
có người lên núi bán buôn đời mình
lá rừng rụng xuống đinh ninh
đoàn xe chở miết về kinh nỗi niềm
3. nép hoài trong những bước đi
mượn con phố để chạm ly chán chường
son buồn chưa quệt khai trương
mà nghe cơn lốc đã trườn qua tay
4. quanh co chi một khúc đò
đêm nay vừa đủ một vò rượu đau
câu thơ đắng ngắt bấy lâu
mái chèo khua những ô màu vỡ tan
CHIỀU THÁP CỔ
tiếng dích dắc thời gian
gõ quanh từng tin bão
hoài nghi trong sương khói
lời điêu ngoa vội vàng
ngọc đá vẫn còn xanh
hay đã thành phế tích
đêm hoang lạnh nấm đất
nỗi nhớ ngày công danh
đường về còn xa xăm
nghe con tằm đói lã
trầm mặc chi tượng đá
đeo vết rạn ngàn năm
ơi mày ngài mắt liễu
về trẩy hội u minh!
chiều đinh ninh vó ngựa
tháp nâu tiếc phận mình . . .
NGUYỄN NHÃ TIÊN
Ở với Đà Lạt một lần thu
Chiều Đà Lạt mưa lấp đầy quãng vắng
vẫn ngàn thông vi vút gió bạn đường
nhà em ở phía đồi hoang mây trắng
tiếng suối mơ hồ truyền thuyết những yêu đương