*NP phan
biến khúc tiêu cầm
rồi cũng đến cái ngày ta gác kiếm
muốn học đòi theo gã Lệnh Hồ
tiêu cầm nọ tha hồ mà tung tẩy
ở trong lòng chỉ có mỗi Thánh Cô
mà nghĩ lại: cầm thì ta chẳng thạo
tiêu thì em chưa đụng tới bao giờ
khúc tiếu ngạo thôi đành đợi đó
quanh quẩn chỉ còn dăm bảy vần thơ
ta chẳng thể học đòi Trương Vô Kỵ
mãi đắm chìm trong đôi mắt mỹ nhân
bao bí kiếp cũng đành xếp xó
minh chủ võ lâm gã cũng chẳng cần
ta không thể nào đêm đêm ngước mặt
sao ở trên trời không dễ đếm đâu
nhịp tim ta, ta còn không đếm được
đếm làm sao triệu triệu tinh cầu
ta chỉ muốn nhẹ nhàng buông bỏ
mặc kệ thế gian mắt trắng môi chì
chén rượu này rồi thêm chén nữa
mỗi chén là mỗi cuộc thiên di
thì thôi vậy, cuộc đời vẫn thế
một sáng mai hồng tiếp nối một hoàng hôn
mưa rồi nắng, đất với trời vẫn thế
đâu phải mình ta giữa cõi vô thường
*NB
Ngoài trời gió thổi tiếng lá xôn xao
Cứ ngỡ tiếng chân anh nhẹ bước vào
Lâu lắm thềm xưa không người in gót
Nắng vàng,mây trắng,hoa lá se buồn
Bao mùa vui cũ cũng đã đi qua
Bao nỗi thương yêu cũng đã nhạt nhòa
Chỉ còn lại đây chút niềm xa vắng
Và nỗi đơn côi đầy ắp tâm hồn
Em nhớ những ngày hạnh phúc bên nhau
Nhớ những tin yêu nhuộm sắc tươi màu
Nhớ giọng cười vang những lần dạo phố
Phố vắng người thưa chỉ có đôi mình
Rồi anh đi chẳng chút vấn vương
Hồn em rơi theo mỗi canh trường
Tim em khép lại từ đây muốn
Chỉ muốn một lần thôi nhớ thương.
NB
*NGUYỄN THỊ HỒNG ĐÀO
Gọi Nắng
Mưa...
Mưa rơi!
Thấm ướt những trang đời …
Thương em
suốt bốn mùa gọi nắng
Nghiêng
Bên đồi hoang mơ
Giọt cà phê
Rơi
Như men đời
Mặn đắng…!!!
Trong những ngày mưa bay…
Nắng vàng
Sao mê mãi
Đường xa
quên lối về!
Nắng có về vườn khuya?!
“cho ta
phơi cuộc tình” (*)
Cho ta
hong đời mình
Gọi nhau
Suốt bao mùa
Ngậm ngùi
hương tóc bay!
Ru tình
khô đôi môi
Thắp tình
Bao mùa nhớ
Vườn xưa
Xanh tóc rêu!...
(*) mượn ý lời nhạc Trịnh Công Sơn.