gửi Ho Viet & Australia
1.
còn bao nhiêu quyển sách chưa đọc
còn bao nhiêu ngọn đèn chưa tắt
chắc còn rất nhiều
bởi loài người chúng ta không bao giờ hài lòng với cuộc sống hiện có
lúc nào cũng muốn lách mình ra khỏi nó
những ý nghĩ quái gỡ luôn sục sạo trong bộ não
tìm đường lách ra bên ngoài
chúng không thể dùng đường mắt
là nơi chỉ để nhìn tìm kiếm
chúng cũng không thể dùng đường tai mũi họng
cũng là nơi để mưu sinh
trong khi để chống chỏi lại sức ép từ lắm biến động bên ngoài
ngày ngày chúng phải thường xuyên be bờ đắp đập
lên tường vách của một hộp sọ mỏng mảnh hơn vỏ trứng gà
cứ thế vách sọ ngày càng dày lên
và bít luôn cả lối ra
chúng ta như một loài kiến có cặp mắt của loài chim
bay quanh quẩn trong hộp sọ
đến lúc cặp mắt bị kéo cườm
thí chúng ta chỉ sờ soạng bò trong ý nghĩ
viêm xoang.
2.
có lắm bờ tường đá cho tôi tay tựa
chúng sẽ rêu ấm
có lắm bụi hoa gọi tôi kề ngồi
chúng sẽ thu ẩm
cũng có dăm con đường tản bộ theo tôi chốc lát
chúng sẽ quẩn quanh rề rà
và cũng có vừa đủ một khu rừng
cho tôi bóng núp
chúng sẽ già nua đến độ
sẽ không còn nhận ra tôi
khi tôi trở lại
biết thế, tôi đã không đến
một bước chân vui.
hiệu ứng ngày
ngày nằm chỏng ngược ướt đẫm
hừng đông đã tắt từ khuya qua
ký ức trốn trong một cái xác ướp không quấn vải liệm
khất thực theo từng lêu lổng khốn khổ của kẻ đã cưu mang nó
ký ức chỉ vực dậy đêm
khi ánh sáng chùi ra khỏi mắt
chui vào bụng trái đất
chúi ra lưng thời cuộc
ngóng
đời sống sẫm tối từ thế kỷ trước
điều gì đã vực dậy tôi
những con chữ không thể làm được
chúng không có âm ba
của một chiếc đồng hồ reo thức
lý lịch của chúng chỉ được nhận diện qua sự vay mượn của loài người
và họ đã vội vã kêu lên
lắm nỗi hãi sợ
trước khi chúng biến mất
như đã từng bị vùi chôn
dưới chân đô thị mới
không hẳn là một sáng tạo mỹ thuật
ý nghĩ còn là một ung bướu ác tính
thế nên chúng vẫn ngang nhiên hoành hoành
nảy nở theo từng viêm xoang não
sự nảy nở của nó
được miêu tả như cách thưởng thức một món ăn mới
ướp nồng viêm sinh và
bật lửa đốt bùng lên một hy vọng
cho một mùi vị mới
của dân chủ
cứ tưởng đời sống đã ngưng rơi trên mái hiên từ khuya qua
không, nó tự trườn mình xuống
nằm sõng sượt
một hừng đông
nhớn nhác.
một câu hỏi vớ vẩn cho một v/đ hơi lẩn thẩn
em có bao giờ đọc đến trang cuối
của một tập thơ chưa
nơi đó chỉ in lại địa chỉ một nơi đến của tác giả
và giá cả cho một tác quyền bằng đá
có khắc tên
em có bao giờ đọc đến chương cuối
cùng một tình yêu chưa
không có niềm vui nào và cũng chẳng có bàn tay nào đói
kể cả hai bàn chân mỏi
nơi chỉ có hai bàn tay da mồi
nâng niu mẩu giấy tính tiền với giá hời
cho một nơi tạm trú tuổi già cằn cỗi
nơi chỉ có một khuôn mặt tàn nhang
bập bẹ một đóm thuốc đang cháy tàn
dần những tháng ngày sắp sửa hết hạn
sử dụng
nơi chỉ có hai bàn chân thấp khớp
dừng chân lại đúng lúc
ở một khúc quành thích hợp
cho một phong cách làm thơ quá lỗi thời
nơi chỉ có lắm hơi thở dài
hoài niệm một làn nắng quái
vỡ vụn trong trí nhớ
hay ngắt dòng ký ức
em có bao giờ đọc đến trang cuối
của một tập thơ chưa
chưa
em có bao giờ đọc được một trang giấy trắng chưa
chưa
bởi cũng chẳng có gì để đọc, nếu có
là em đã đọc đâu đó
về những ước mơ cuối cùng của loài người
thường thì đẹp
và chưa bao giờ thực hiện được
vậy tại sao em lại đọc được
bởi, những lời nói dối luôn được xuất bản trước khi được trao giải
chúng không cần phải được kiểm duyệt
và cũng chẳng cần
bất cứ một hội nhà thơ thành phố nào
mang ra luận tội.
HHiếu