TẬN THẾ
1.
những ngôi đền huyền thoại
đổ gục
dưới gót chân
sự thật.
con nhân sư tỉnh thức
thuyết giảng về cuộc vượt thoát
khỏi sa mạc máu
và nơi hồi sinh của hoa hồng.
2.
bản giao hưởng tuyệt mệnh
báo hiệu
thời khắc suy tàn
loài yêu ma.
những hạt cát
vác thập tự
rời bỏ miền đất thánh.
3.
qua lăng kính
chiếc đấu quy ước
những kẻ mang danh thiên sứ
hiện nguyên hình
những gã thua cuộc.
ba phần tư đại dương huyết lệ
được đun sôi
bằng ánh sáng
linh hồn vô tội.
MƯA KHUYA
trong đêm
tôi cố lấp đầy khoảng trống
những hạt mưa muộn
bằng nỗi cô đơn
từng nhịp tim nức nở của cỏ
dưới vết cào gió thu
bức tường nhăn nhó & run rẩy
ánh chớp loãng tan phía những ngọn đồi.
chấm một nốt thăng
trên móng tay
tôi phổ vào mái tóc liên khúc thao thức
ngoài kia cơn mưa
ăn mòn từng mảng đêm.
CÁI CHẾT CỦA HẠT SƯƠNG
1.
ẩn sau mỗi hạt mưa
tôi thấy những con tinh trùng của buổi chiều
tự sát.
găm chiếc bóng xám lạnh lên bức tường
còn sót lại những vệt máu khô từ tháng năm xa lắc
tôi gặm nhấm nỗi cô đơn
khiếm thị.
con đường về mờ mịt
ai giấu khuôn mặt mùa thu trong ngõ vắng
lũ dế già lọm khọm
nép vào bầu vú đêm
mỏi miệng nhai thời thanh xuân khờ dại
2.
ngồi
chia
bài hát thành từng lát nhỏ
tôi thấy mỗi nốt nhạc
lên cơn co giật
và mỗi ký tự bấu chặt vào da thịt
khóa son
tiếng kêu cứu tắc nghẹn trong cuống phổi
thời kỳ hen suyễn cuối.
3.
phiên bản của đại dương khát vọng
là con kênh tù tùng
gần trọn cuộc đời chưa trôi qua nổi
dấu vân tay gầy guộc của mình.
thành phố những khuya mùa đông
dăm chiếc lá bàng ung thư
quằn quại trên vỉa hè mắc căn bệnh HIV
mùi hương của những đóa hoa sữa cuối kỳ kinh nguyệt
nhỉ đầy những con phố
lem luốc ánh đèn
4.
mỗi linh hồn
& nhiều linh hồn
được nhào nặn bởi bàn tay của ngàn bia mộ
ẩn sau mỗi giọt sương
tôi thấy linh thể của những khúc khải huyền
bị treo cổ.
XỨ KHÓI
trong giọt nước mùa thu
tôi thấy hình hài của sự cô độc
vũ trụ dường như đang ngủ
dưới lớp tã mỏng manh &
mọi tiếng động xung quanh
trở nên tĩnh lặng
buổi chiều
mắt hoàng hôn chợt ướt
hạt mưa sót lại từ tầm trưa
đung đưa dưới tán lá
bắt đầu trở bệnh
tôi ngồi bên khung cửa sổ
đầy gió & tiếng thở dài
của nhành phong linh cũ
tỉa tót bức chân dung của chữ
đàn chim bay về qua ngọn cây hồi ức
lâu đài xứ mù sương
những vạch phấn đánh dấu
nơi mộ phần của khát vọng
đã dần mờ trên võng mạc
thảo nguyên
& linh hồn biển cả.
SINH RA
1.
từ bàn tay của gió
mở ra hằng hà chân trời
suy tưởng
mùi thạch thảo hòa quyện tâm hồn
tôi như ánh trăng
nhập thể vào dòng sông
màu nhiệm.
2.
từ linh hồn của loài thiêu thân
mở ra những đại dương
khát vọng
tôi như ánh sáng cuối cùng
lóe lên giữa màn đêm
vô biên
khởi thảo dụ ngôn về tương lai.
3.
nằm trên xác những con chữ
tôi nghĩ về cuộc đối thoại
của mùa xuân
và móng vuốt mùa đông
chuyến hồi hương của
loài cá hồi
về miền đất hứa
DƯỚI CỎ
1.
những mắt sao
nhỏ lệ xuống chân đêm
như lân tinh
bức xạ
hồn tôi
linh huyệt
2.
tro bay
như ngàn mũi kiếm
gió
đoàn quân di nạn
trùng trùng như sóng.
hàng ký tự
trên tấm bia đầy rêu
vùng lên
cắn xé bức màn giả dối
từng cơn đau
bật ra từ cuống họng thời gian.
3.
những đốt xương rỗng tủy
gõ đều đều vào nhau
như chiếc chuông gió
trên bầu vú lãng quên...
yên chi cánh trắng
lặng lẽ tỏa hương
phủ lên nấm mồ tôi
như hơi ấm
từ bàn tay người!
4.
dưới hoàng hôn buốt
tím
tôi nhập vào
hương thơm dịu nhẹ
của loài hoa mặt trăng
và ở đó cho đến tận lúc bình minh
hé nở.