* PHƯỢNG TRƯƠNG ĐÌNH
Trên tóc nàng thi ca mỗi tối
buổi tối tôi leo lên tóc nàng và cố ngủ
nhưng nhịp tim thổn thức của nàng
khiến tiếng lòng tôi không thể nằm yên
trái thời gian lộp độp
trong vườn vắng
dưới vầng trăng còi cọc mùa đông
mơ hồ như những viên thủy nhãn
bị tước ra từ những màng giác mạc
tiếng ca của nàng
não nề và bi thiết
chảy tràn xuống máng xối hồn tôi
những cọng rêu ngủ quên từ vạn kỷ
xuyên qua lớp mây mù
và trở nên rực rỡ
tôi ngửi thấy mùi khổ hạnh
như chất lân tinh
bay ra từ những búp tay phiền tủi
chúng tôi đã đi qua bao nhiêu dặm đường cảm xúc
chuỗi hành trình chứa chan hồng lệ
mà chưa thể mạc nên khuôn mặt đa chiều
của những vong hồn đói khát quê hương
buổi tối
trên mái tóc nàng
tôi cuộn tròn như loài sâu
gặm nhấm mùi những đóa khao khát u huyền
những con đường chạy qua trái tim nàng
với đầy rẫy loài cây gai nhọn
tôi tắm trong bể máu của nàng
nước mắt của tôi hòa trộn nước tiểu của những tay thần chết
tạo thành thứ dầu vĩnh cửu
trên linh thờ hoang miếu hờn căm.
* NHẬT QUANG
Giáng Sinh Trên Cao Nguyên
Những chiếc lá vàng
đêm cuối Thu xào xạc
Gọi gió mùa Đông trở giấc quay về
Trong gió lạnh
mùa hoa quỳ e ấp…
Ươm vàng lên tà áo trắng Noel
Cao nguyên xanh
đêm hồng ân, huyền nhiệm
Nóc nhà thờ, thánh thót giọt chuông ngân
Bài ca Thánh
vang réo rắt, trong ngần
Bên máng cỏ, đôi chiên nằm mơ ngủ
Cao nguyên xanh
đêm Hài nhi giáng thế
Muôn loài hoa nở, rực ánh sao khuya
Đồi thông reo
chập chùng trong sương tuyết
Có tiếng hát Thiên thần nhẹ vút cao
Hang Belem
sáng ngời vườn thánh thiện
Dạ khúc mùa Đông
thắp ước mơ hồng…
Lung linh
trong những tâm hồn băng giá
Đêm ấm nồng, mùa cứu độ nở hoa.
* NP PHAN
khúc rời
1.
cơn gió nghịch mùa
thổi từ thung lũng cô đơn
tiếp sức cho những giấc mơ biến tướng
thong thả
vào cuộc tồn sinh
2.
những ý nghĩ bật gốc
trôi miên man theo dòng suy tưởng
không màu
không thể định danh
không đích đến
3.
cơn thịnh nộ giáng xuống
nửa chừng
như thanh gươm treo lửng lơ trên đầu
nỗi sợ hãi vốn đông đặc
bắt đầu hiệu ứng lan tỏa
4.
đã tan chảy rồi
những lời ca áo não
sa mạc thì cứ lặng thinh
chỉ còn lại ảo giác mù lòa
không nơi nương tựa
5.
một ngọn núi không còn chân đứng
ngã vào cái bóng của chính mình
trong vũng lầy
của sự kiêu ngạo trơ trẽn