nơi anh vừa đặt chân
có những dấu chân chim đặt trước
có hơi thở bầu trời xanh mướt
có người đi không biết về đâu
anh chỉ là người đến sau
có thể chưa đau khổ tự hào
chân anh đặt ngày mai không còn dấu
như dấu chân qua trảng cỏ ngày nào
nhưng có làm sao có làm sao
sau anh còn biết bao người nữa
những dấu chân nhỏ nhoi mưa xóa
và giọt mưa cũng chẳng còn đâu
như những dấu chân chim mệt lả
trong cuộc bay tiếp sức giữa trời
những yêu thương giận hờn xưa cũ
chỉ còn mờ ảo tận xa xôi
25/06/2016
Dấu chân tôi cũng lờ mờ như những dấu chân chim. Không biết từ đâu đến, cũng không biết về đâu. Nhưng vào thời khắc hiện tại, tôi tồn tại như những dấu chân chim nhỏ nhoi ấy. Đó là một minh chứng rằng con người có thể mờ nhạt biết chừng nào! Tồn tại mờ nhạt là một điều hiển nhiên.Và không có gì phải lăn tăn cả.Bắt chước Pascal, có thể nói rằng: “ Tôi là những dấu chân chim biết suy nghĩ.” Thế cũng đã quá tốt. Vì suy nghĩ là một năng lực đặc biệt mà Trời Phật ban cho con người. Cây sậy biết suy nghĩ. Những dấu chân chim biết suy nghĩ. Còn gì đẹp hơn thế nữa ? Những suy nghĩ khiến chúng ta nhận ra những vui buồn như đặc ân mà mình có được, là từ cao xanh. Con người sống, có thể buồn ít vui nhiều, có thể vui ít buồn nhiều, nhưng khi sự vui buồn đều là những món quà Trời cho, thì mở lòng đón lấy thật nhẹ nhàng như những dấu chân chim, đó là hạnh phúc. Dù không ai hiểu hạnh phúc là gì, nhưng trong suốt cuộc đời mình, chúng ta đã không ít lần có hạnh phúc. Những con chim nhỏ bé kia có hạnh phúc không ? Chắc chắn là có, dù không thể hạnh phúc suốt một đời. Hạnh phúc chỉ là những khoảnh khắc. Những tai ương vẫn còn đó. Rồi biến đổi khí hậu. Rồi những kẻ săn chim. Rồi…Với tất cả mọi sinh linh, thăm trầm là không tránh khỏi. Nhưng vui tươi bình thản cũng thường hiện diện. Trong tình yêu của con người với cuộc đời này, có những điều không thể giải thích được. Nó tạo nên sự bí ẩn, hay bản thân tình yêu ấy là sự bí ẩn. Sự bí ẩn vừa phổ quát vừa riêng lẻ, vừa nhất thể vừa đa dạng. Nếu ta nhìn ngắm, ngẫm nghĩ về vũ trụ, ta cũng sẽ có cảm giác về cái chung nhất và sự khác biệt ấy. Khi con chim cất tiếng hót hay một đứa trẻ nhoẻn miệng cười, ta nghe và thấy cả vũ trụ đồng hiện. Điều ấy an ủi chúng ta rất nhiều, vì ta kịp nhận thức mình là một phần quá nhỏ bé của một Hòa Điệu quá lớn lao.
TT.