THẢO TRẦN
Nhớ Và Nhớ
Lâu rồi mới ghé thăm trường
Ngẩn ngơ hoang phế con đường quen xưa
Thênh thang lại chẳng dẫn đưa
Dẫn ngay vào lối đúng vừa trái tim
Nay giờ tất thảy im lìm
Ghế bàn nhung nhớ trông tìm bóng ai
Có người ngồi xuống nơi đây
Dáng thanh tao ấy lấp đầy tâm tư
Đăm nhìn khoảng trống huyễn hư
Nhói lòng nắm bắt chân như bóng hình
Nhớ nhung chuyện của chúng mình
Mối giây tiền kiếp đinh ninh buộc vào
Và cùng mặc định của nhau
Dù không thề thốt trăng sao trên trời
Nói gì cũng chẳng đủ lời
Vì muôn kiếp trước đã rồi nguồn cơn
Mai này thêm tuổi giang sơn
Niềm yêu thương ấy xin còn ngát xanh
Nhớ xưa em bảo anh rằng
Thời gian bỏ xót một chàng thư sinh...
LÊ THỊ NGỌC NỮ
Duyên Xuân
Bước Xuân
Bâng khuâng trong gió
Én về trước ngõ chao nghiêng
Bầu trời trong vắt mây hiền ngẩn ngơ
Vần thơ
Bất ngờ rung động
Chuông chùa ngân vọng xa xa
Rung rinh một nhánh mai hoa hé cười
Người người
Mặt tươi như tết
Đã qua đi hết nhọc nhằn
Những ngày tháng cũ bâng khuâng lùi dần
Bất tận
Cỏ vận áo xanh
Bình minh lóng lánh sợi vàng
Thơm hương nắng mới Xuân tràn muôn nơi
Chơi vơi
Tuyệt vời khúc nhạc
Ta nghe hồn lạc Đào Nguyên
Một mùa Xuân ngát đẹp duyên cùng người.
NGUYỄN MINH PHÚC
nghe tiếng mùa xuân
em đã về chưa mùa giêng hai
mà tôi nghe một khoảng trời đầy
của ngàn cánh bướm bay mê mải
đậu xuống bên trời hoa ngát say
em đã về chưa trời nguyên tiêu
tôi đợi em nguyên đán theo về
hái cành lộc thắm bừng sắc biếc
cùng chút hương thầm tôi gửi theo
chắc em về trong nắng xuân nay
xuân đi lộng lẫy nhẹ gót hài
tôi nghe trong gió mùa xuân gọi
có tiếng em cười ngây ngất say
cho tôi gửi hồn tôi ngẩn ngơ
buồn vui gõ cửa những đêm mơ
đợi dáng em về khoe sắc thắm
và đợi xuân trào mạch ý thơ...