VŨ THIÊN TƯỜNG
Mùa Đông
1. chẳng cần đợi nữa, cơn mưa
một tay bồng bế buổi trưa đi hoài
đường trần cấm cố, chia hai
bàn chân nhỏ, bến tương lai phía nào
2. đêm chừa ra chổ trống không
gió cưa cái rét gọn trơn tuổi thì
áo choàng chật chội sân si
ai vừa để lại nỗi vu quy buồn
3. phấn hương ẩn dụ rồi mưa
chuyến xe, có thể cũng vừa dối gian
rủi may vài nốt nhạc khàn
nằm nghe tháng chạp hát vàng mùa sau
4. tảo tần chi nhúm cỏ nâu
ngày trăng đội lũ lùa trâu lên nguồn
thả cương di trú cùng đường
nước nôi ra phố mà thương quê mùa
NP PHAN
suối sông rồi sẽ…
gửi mưa xuống phố dịu dàng
cho đêm hội ngộ mây ngàn lưu vong
cho hư ảo xuống phiêu bồng
bến mê lạnh giấc mơ hồng kiêu sa
*
tàn tro cũng đã nhạt nhoà
gót phiêu lãng nhớ hiên nhà quạnh hiu
chỉ mình với bóng liêu xiêu
chỉ ta với chút cô liêu cuối đường
*
gửi sương xuống cội vô thường
cho ngày chia cách nỗi buồn vô vi
suối sông rồi sẽ từ bi
ngàn năm vô lượng mang đi phận người
NGUYỄN HUỲNH SA
Mười Năm Bấc Thổi
(nhân giổ Má lần thứ 10)
Mười năm bấc thổi
mười năm
cát bay chi
khuyết chỗ nằm Má tôi!
Gánh thương gánh khó
ngang đời
mấy mươi năm
kĩu kịt đôi thúng đầy
ngày đi
phủi trắng hai tay…
Chất bao thương nhớ cho đầy
gánh không?!
Se se gió cát
chiều đông
con
mười năm
mắt vẫn còn cộm cay.
LỤC HÂN
Mùa Thu Đi Lạc
Lạc bước sang mùa một hôm thu
Cho hạ ngất ngây làm thinh nắng
Mây trôi thật khẽ bên trời lặng
Sợ thu ngượng ngùng quay gót đi
Hãy ở lại đây dẫu mùa gì
Dẫu ve réo gọi hoàng hôn thẳm
Có chút thu buồn dù thật mỏng
Tôi nghe rung động nhớ đến người
Bởi vì mùa thu của muôn đời
Gợi nhớ gợi thương sao mà lạ
Có sợi tơ trời trong biếc quá
Giăng nên dòng kẽ vướng ý thơ
Tôi yêu người lắm hơn bao giờ
Thu đến khắp trời xanh lồng lộng
Tỳ vết hôm nào yên gợn sóng
Xin hoài lạc bước mùa thu ơi!
ĐẶNG XUÂN XUYẾN
Gánh hát
.
Ngẩng mặt lên anh
Quệt nước mắt đi anh
Dừng thôi mấy trò “con hát”
Đời vốn đủ đắng cay mặn chát
Nếm cả đi anh để thấu hiểu lẽ đời
Đừng đắp điếm nụ cười
Đừng ép niềm tin đem tráo đổi
Chẳng phải quan tham
Chẳng cố phạm sai lầm
Hà tất ngán mặt sắt đen sì xét xử
Hà tất khiếp lòng người giận dữ
Chẳng sợ làm ma trong tù
Chẳng sợ tòa tuyên án tử
Ngẩng đầu lên để không thẹn sống hèn.
.
Thôi nín đi mấy anh mấy chị
Thương vay khóc mướn thế đủ rồi
Bữa sáng người ta ăn
Bằng cả tháng nhà đông con không cần chi tiêu tằn tiện
Chai rượu người ta uống
Hơn tháng đẫm lưng mồ hôi đám người lao động
Người ta ở nhà lầu
Người ta đi xe hơi
Con cái ngông nghênh tiêu tiền chẳng phải nghĩ
Tiền ở đâu ra
Của ông của cha
Hay thiên hạ xót nghèo đã nhón tay “lại quả”.
.
Đúng sai đã có quan tòa
Anh hãy ngẩng cao đầu
Thử một lần làm đấng trượng phu
Và đám mấy người kia
Đâu cần rủ nhau khóc mướn.
*
Hà Nội, sáng 16 tháng 01.2018