Gục khóc yêu thương
Có những cuộc hành trình con không dám nói với mẹ
Mi mắt mẹ buồn như mảnh vỡ giọt sương
Có những con đường chẳng thể nhớ nổi tên
Nghe vang vọng chân đau hay đá sỏi
Chiếc áo cũ úa màu nhàu nát
Cái võng cuối trời ùa nỗi nhớ mông mênh
Tôi ly hương trong lòng như quán vắng, mái trọ nghèo in đậm vết rong rêu
Ra đi, ra đi không hẹn như người hẹn
Sao chiều bồn chồn đến tím biếc Hậu Giang
Mưa nhạt nhòa, mưa cũng đi hoang
Ra đi ra đi rưới đau buốt lên từng nền đất lạnh
Để lúc trở về gục khóc những yêu thương.
Hậu Giang, 19/01/2018
Đi hoang
Từ lâu tôi nuôi giấc mộng đi hoang
Chân vội vã những khung trời xa lạ
Từ ly biệt thôi chẳng còn rên siết
Nhưng vẫn khóc mướt chiều, đau đáu ánh mắt quen...
Tôi tự bào mòn mình lưu lạc đến buốt đau
Hương vẫn thoảng đâu đây dù vô định
Có em không trong ráng chiều biền biệt
Anh hoang hoải nhìn núm níu với lặng im.
Cần Thơ, 19/01/2018
Đừng rong chơi ánh mắt lang bạt
Em không đủ sức mãi đùa trò cướp bắt
Anh nuôi chi giấc mộng vô thường
Về xem em
Nuôi đàn gà bên hiên nhà, chái bếp
Anh đi rồi
Trong nhà thừa ra chiếc võng
Vắng mùi khói thuốc
Cả tách trà cũng bị lãng quên…
Em cố là anh
Em tập nuôi… nỗi nhớ không tên
Cũng vời vợi nhưng chỉ mình em biết
Không phồn hoa, nguy nga, tráng lệ
Chỉ đủ đậm đà của tất cả tuổi xuân
Anh về
Mình trồng thêm luống rau, gieo vài hạt ớt
Chăm đàn gà, tưới mấy luống rau
Anh cứ rong chơi cơn gió của anh
Em thả ước mơ theo cơn gió thổi!