*NP PHAN
giấc mơ mùa thiên di
1.
cơn mưa mang niềm cô độc
đã từng lang thang
qua những đồng bãi hoang tàn
những tượng đài đổ nát
thầm thì lời kinh nguyện
về giấc mơ trùng lai
2.
ô cửa mùa đông mở toang
hôm nay
và những hôm sau nữa
mở toang niềm ám ảnh hoang đàng
trong nỗi khát khao
bừng tỉnh
3.
những chiếc lá nhớ
trong rừng cây vừa hồi sinh
đã bắt đầu một vũ điệu hân hoan
bỏ lại
niềm thương cảm tột cùng
ký ức thất lạc
trong chiến cuộc tồn vong
4.
đôi cánh mùa thiên di
bay lặng lẽ trong đỗ vỡ câm nín
lặng lẽ khóc
lặng lẽ cười
tự do cầm cố
lặng lẽ tuỳ duyên
bất chợt mùa
gió đã mềm như lụa
nắng đã mỏng như tơ
bỗng nhiên ngày gửi lại
một chút hương đợi chờ
*
dang tay mùa bất chợt
lặng lẽ giọt sầu đông
hàng cây hong nỗi nhớ
khăn áo hề mênh mông
*
bất chợt mùa xanh thẫm
xao nhãng bước chân về
lắng nghe lời mời gọi
một điệu buồn sơn khê
NP phan
TRẦN DZẠ LỮ
Âm Thầm Xuân
Lại mùa xuân âm thầm nơi đất Trích
Cắn giang hồ nghe nát cả tình rơi…
Phố lên men, rượu mật rót môi người
Sao nghe đắng đót hồn ta đến vậy?
Đi dọc đường tìm không ra may mảy
Áo trắng em dài dấu lụa đoan trang
Nơi quê mạ, tiếng đàn kìm ai khảy
Điệu hành vân, lưu thủy nhớ thương làng…
Hoa cúc nở rồi, vàng chuyến đò ngang
Đâu kịp về thăm chiều 30 Tết?
Ôi khúc sông, ai yêu thầm nhớ trộm
Suối tóc dài gió chải những đường ngô !
Hoa bưởi thơm ngan ngát một vuông trời
Vậy mà ta cam đành ăn cách biệt
Xuân quê người, còn câu thơ tiêng tiếc
Gửi tặng làng,biết em có còn mong?
Âm thầm xuân, ta như kẻ lên đồng
Quay mòng mòng cũng chỉ là chiếc bóng`
Mai đã nở, dung nhan Đào bất tuyệt
Sao nghìn trùng ta bấu nụ hư không?
Trần Dzạ Lữ