Tôi chợt dừng lại
Khi kịp thấy người đàn ông ngồi sau tủ thuốc
Người đàn ông tuy gầy gò
Nhưng quắc thước
Tôi đến trước mặt
Muốn vòng tay chào
Nhưng ngại…
Không phải vì mình là học trò
Mà ngại khi mình đang bận bộ quần áo bảnh bao
Rất khác biệt với bộ quần áo thầy đang mặc
“Thưa… bán... cho gói thuốc…”
Thầy ngẩng đầu
Đưa gói thuốc với dáng khoan hoà
Tôi rút trả bằng tờ giấy tiền lớn nhất
Trong khi thầy lui cui
Tôi cố tình bỏ đi thật nhanh
Có tiếng chân chạy theo
“Em ơi! Quên tiền thối”
Nước mắt tôi ứa ra
Ơi bộ quần áo tồi tàn
Không che khuất
Liêm sỉ
thụyvi
(Hầm Nắng, tháng 9 – 2010)
Gửi ý kiến của bạn