PHỐ CỜ THÁNG TƯ
Tháng Tư tôi gã đứng đường
Thấy cờ như ả má hường thất thơ
Cả hai phơ phất giang hồ
Người thì tứ chiến - Cờ thì năm châu
Bá vơ bá vất từ lâu
Tôi thành đá vụn lá nhầu bụi hoang
Quốc kỳ chẳng có giang san
Lất lây nơi phố lưu vong xứ người
Tuy hai mà một nỗi đời
Quân tàn cờ hạ - phận người điêu linh
Tháng Tư tôi giống có kinh
Máu từ chỗ kín trong mình rỏ tuôn
Nơi ý thức - nơi tim nguồn
Một trăm lẻ tám huyệt buồn đột nhiên
Thất khứu thổ cảm giác điên
Cuồng hồn như trốt vạch thiên ném trời
Tung lên những nỗi hận người
Vẫn còn chôn kín dưới đời tạm dung
Tháng Tư lòng bỗng quạnh không
Sau cơn càn quét sóng thần còn chi?
Im lìm một cõi tử thi
Phố trơ chết gió - cờ bi thương hồn
Tôi lờ lững khuỵ đời sông
Trong thân máu nước Việt Nam xa nguồn
An đời số phận tha hương
Những viên ngọc của Viễn Đông chết mòn
Ví dầu một cuộc ly hôn
Hồn thiêng sông núi đẫm buồn giang sơn
(30 tháng 4, 2018 đêm)
ĐỜI THƠ ẤY LÀ NHỜ YÊU EM
1.
Đỉnh gió hú thu lời ngậm miệng
Hố thẳm ru mưa lịm sương chao
Thần kỳ tuyệt diệu âm hao
Điệu reo hòa quyện trúc đào ngất xuân
Thật là buổi quỳnh lan lài liễu
Rất là mùa hợp điểu giao long
Giáng tiên thơm ngợp hương nồng
Địa đàng trái thị quả hồng đào hoa
Vườn bông ánh trăng ngà mơn trớn
Mật nhũ hoa thơm ưỡn đài hoa
Nhẹ môi hôn nếm hương da
Ngất say hơi hướm tiết ra tửu đào
Dòng âm điện rạt rào truyền chạm
Mãnh long như hớp sấm rùng mình
Lửa môi mồi cháy nhiệt tình
Châu thân quấn quít nụ quỳnh cành dao
2.
Em để lại tình đầu vĩnh biệt
Anh một đời nhớ miết lần yêu
Khánh vàng. Tên ấy. Chuông chiều
Vang lên lại hiện yêu kiều áo xanh
Áo dài xanh biển xanh anh
Xanh huỳnh kim khánh thánh linh trường dòng
Tháng tư đỏ Sài gòn từ đó
Tình chia xa kẻ ở người đi
Biệt mù tôi cánh chim di
Em tăm cá có nhớ gì bóng chim?
Từ khi em bước vào tim
Mãi là hình ảnh gợi niềm nhớ thương
Tình yêu đầu thuở học đường
Xanh me đỏ phượng mưa buồn trăng mơ
Em biến anh thành người thơ
Một đời thơ ấy là nhờ yêu em.
(tháng tư 2018 và Huỳnh Kim Khánh trường Thánh Linh 1968)
Gửi ý kiến của bạn