*TRẦN ĐỨC TÍN
Cổ tích cho con
ngồi lại đây
cha kể con nghe về cổ tích
đầy màu nhiệm và linh thiêng đất nước, mảnh đất nào cũng ghi dấu cha ông
tổ tiên ta dòng máu Lạc Hồng
từng cánh mỏng đã tung bay nòi giống
chuyện nàng Âu Cơ và Lạc Long tích cũ
trăm con người hóa dân tộc anh em
người lấp biển, kẻ dời non
ru mặt đất vẹn hình chữ S
Thuỷ Tinh còn giận hờn tình xuôi ngược
nên năm nào cũng dâng nước làm nguôi
đầu Chằn dưới lưỡi rìu tức tưởi
cái ác bao giờ cũng đôi lúc lên ngôi
con nhớ nhé
đời trăm ngàn khổ cực
chàng cùng đinh còn khóc mướt nốt tre
người sống được phải cố công cày xới
gieo lúa, ươm mần cho bánh chưng ba mươi
và con gái
hãy nhớ đừng tuyệt vọng
bước đường cùng dưa hấu dấu An Tiêm
Bụt không xuất hiện
nhưng con ơi hãy đi tìm
như cô Tấm quả thị còn thơm lừng trang sách
dù đường đời có gập ghềnh tất bật
hòn Vọng Phu tạc sử lửa thuỷ chung
và đẹp nhất tình yêu động lòng trời
nhịp Ô Thước gặp nhau vào thất tịch
như cha mẹ cũng là câu cổ tích
cổ tích phi thường giữa thế kỷ hôm nay
con gái ạ
gang tay ta nhỏ bé
con hãy nhớ chân thật với lòng mình
đừng lừa dối, đừng dung tha cái ác
hãy thật thà như tiếng khóc đầu nôi
con gái ạ
ngày kia con mòn mỏi
hãy quay về gói cổ tích mang theo!
*TRẦN DZẠ LỮ
Bởi vì
Bởi vì em chảu (*) và kiêu
Nên ta mô dám đánh liều giăng tơ?
Buồn tình con nhện trong mưa
Thả dăm sợi khói cho vừa tương tư...
Bởi vì chút thực rồi hư
Liêu trai tóc chẻ , thân thu bất ngờ
Muốn mà chẳng dám lơ mơ
Chỉ con mắt liếc ,ta thua trận...tình !
Bởi vì em đẹp kinh niên
Gã khờ quay gót cho yên sự đời...
Khuấy chi cơn mộng tơi bời
Để cho giun dế cất lời nghi nan?
Trần Dzạ Lữ
(*) Tiếng Huế và Quảng trị là đẹp
*NGUYỄN MINH PHÚC
lạy quỳ với cỏ
xa quê gần hết cuộc đời
chiều trôi lạ nắng mưa rơi lạ người
con đò kia lạ mây trời
em về cũng lạ nụ cười trên môi
chỉ còn đám cỏ kia thôi
nõn xanh đắm đuối bồi hồi bao dung
cỏ quê như thể đã từng
theo tôi qua những mênh mông nỗi đời
cúi đầu trước cỏ, cỏ ơi
xin thưa cùng với một lời với quê
mốt mai tôi sẽ trở về
nương thân ngọn cỏ chở che cuối đời
lạy quỳ với cỏ quê tôi
cho tôi vịn lấy tao nôi buổi nào
nghe hồn quê mãi ngọt ngào
đón tôi cùng trận mưa rào ngút xanh
quê ơi thôi thế cũng đành
nhường tôi nắm cỏ mong manh kiếp người
nổi trôi thân phận cuối đời
nắm xương tàn gửi đất trời ...
cỏ ơi...
*NGUYỄN AN BÌNH
Nói với đàn cừu ở Phan Rang
Mai ta bỏ phố về núi ở
Mở lòng uống cạn nước sông Dinh
Một đời chăn thả trên đồng cháy
Ngươi có vì ta rũ chút tình.
Chỉ thấy sườn non men đá xám
Mắt thả trời cao núi trọc đầu
Ngậm cọng cỏ khô tê đầu lưỡi
Đắng lòng tri ngộ với ai đâu?
Hay ngươi nhìn ta như kẻ lạ
Ghé một hai ngày lại bỏ đi
Những tưởng tri âm nơi đất trích
Se lòng đất mặn có chứng tri.
Chẳng thấy màu xanh vờn bóng núi
Khô khốc liềm trăng sớm chưa về
Đồng khô cỏ cháy lòng cô quạnh
Rát bờ muối trắng mốc hồn quê.
Ngươi cứ nhởn nhơ không thèm nói
Ta ngủ trên đồi mộng chiêm bao
Nghe tù và rúc tờ đâu tới
Tô Vũ chăn dê ở chốn nào?
30/7/2018