Nắng hung dữ tấn công mùa tháng Tám
Rang phố người - cất lửa đốt rừng xanh
Bọn thịt da nóng chảy mỡ đã đành
Gỗ đá cũng bốc một trời khói xám.
Em có tam muội lửa tiên
Đốt tôi cháy rụi cõi riêng yêu người
Nhìn lui biết khóc hay cười
Mang đời đi tiếp - cái đời hoang vu.
Em có mưa buồn mùa Thu
Nở vàng hoa cúc - nhuộm nâu lá rừng
Sắc màu rơi rụng trên nương
Tình thiên thanh chợt đỏ hường mông mênh.
Em có Sài Gòn gọi về hò hẹn
Ngày tao phùng mưa mãi đến tàn đêm
Mười năm bên nhau một ngày chợt đến
Cuộc chia ly tình ái lại sầu lên.
Em có miền Tây dạt dào sông nước
Chuốt lệ tôi bằng vọng cổ ngọt mùi
Cần Thơ Bạc Liêu khác nào cổ tích
Có nàng tiên tim mê mẫn trọn đời.
Em có thanh xuân môi hồng má thắm
Như bức tranh làm đứng lại thời gian
Nhìn ngắm em dậy lên niềm say đắm
Anh đã sinh lầm thế kỷ vô tâm.
Em rất Tây phương quần jean rượu đỏ
Dáng áo dài cách mấy cũng sexy
Hoa trố mắt loan tin em rực rỡ
Gió rời em truyền hương trái xuân thì.
Tôi có những gì em không biết
Thật ra là nào phải của tôi
Của đời sống đi ngang tặng lại
Đời thành thơ - thơ đã thành đời.
Gửi ý kiến của bạn