*PHẠM HỒNG ÂN
Cõng Thơ Về Quê
ta cõng thơ từ núi đồi châu mỹ
về phương nam tìm chỗ ngủ cho thơ
hồn đại lục những mùa tình hoang phí
làm thơ ta già yếu đến bơ phờ.
ta đâu biết đồng bằng xưa đã khóc
từng cánh chim đói khát kéo nhau bay
đá cũng tự nẩy mầm trong hang hốc
nuôi rong rêu khổ nạn giữa đêm dài.
ta tìm đất cho thơ ta ẩn trú
giữa quê hương nồng mật ngọt ca dao
nhưng chỉ thấy những thành trì biệt phủ
nằm nghêng ngang trên tầng đất bạc màu.
ta trở về hồn lênh đênh nỗi nhớ
màu áo ai vừa phai nhạt bên sông
đêm đã thắp đèn khuya trên bến chợ
phù sa ta vẫn bám nước ngược dòng.
ta cõng thơ như một tên hành khất
tim ứ tràn luồng tư tưởng bơ vơ
lang thang tìm giữa đền đài cao ngất
khoảng đất thừa làm chỗ ngủ cho thơ.
(Valley Center, 06/11/2018)
*NGUYÊN LẠC
Đêm Tiễn Biệt
Đêm Tiễn Biệt
(Kỷ niệm vùng sông Hậu, của một thời xa lắm)
Chiều chợt vội. căn chòi hoang bên ruộng vắng
Tiễn mối tình. chẳng hẹn sẽ dài lâu
Buồn mắt ai. rưng rức úa màu!
Tiếng chim vịt kêu chiều. đồng vọng!
.
Ôm em anh ơi. trời lạnh lắm!
Gió bạo hành. đùa cợt thịt da người!
Vòng tay ân tình. siết chặt thêm đi thôi!
Để ấm tình này...
Mai trùng khơi ly biệt!
.
Hôn em thêm đi. bờ môi rồi khô nhạt!
Ve vuốt thêm đi. thân xác sẽ hoang tàn!
Để mai rồi. đôi ngả ly tan!
Để chút gì...
làm hành trang cuộc lữ
.
Để còn lại. cho người trở về phố cũ
Rồi từng đêm. đường kỷ niệm. đã từng ...!
Rồi từng đêm. khi phố thị lên đèn
Nỗi vô vọng thanh xuân. mòn. đếm bước!
.
Cơn mưa đêm ngoài trời. sướt mướt
Từng tiếng mau. như báo tử một cuộc tình!
Động lời buồn. dâu bể nhân sinh
Gây chi cảnh sinh ly. tử biệt?!
.
Yêu em nữa đi anh. cho cạn kiệt!
Thân xác ân cần. em dâng trọn đêm nay
Tiếng vạc kêu sương. như tiếng thở dài!
Đêm sắp tàn ...
và rồi ta sẽ...!
.
Trên chiếc đò xuôi. một người. trở về phố thị
Một người lưng tròng!
bên bến vắng. ngùi trông!
Kẻ. sẽ phố thị cô đơn
Kẻ. sẽ ra đi
thách đố cuộc tử sinh. với nỗi tan vỡ trong lòng!
Và như thế... cuộc tình thời bão loạn!
Gửi ý kiến của bạn