*ÁNH NGUYỆT
Gió Cuốn Đi
Gió đến chân trời mà mơ tưởng
Trong lòng kiều nữ mới đôi mươi
Tóc thơm bay thiếu lời hò hẹn
Một thoáng hương tình len lén chơi
Gió về sao thuyền không ra khơi
Trăng mơ thuyền lênh đênh sầu đời
Biển gọi nghìn năm lời ân ái
Tạ tình sao rụng giữa chơi vơi
Gió Vương trong thương khúc thụy ca
Em ngồi gánh đời qua khung cửa
Tháng năm bỗng chốc bên dốc già
Đốt những thư tình trong bếp lửa
Chờ ai chờ ai nữa ơi tình
Giang sơn còn lại một đùm cỏn con
*LÊ KIM THƯỢNG
Cõi Quê
“Trăm năm đã lỡ hẹn hò
Cây đa, bến cũ, con đò... còn không?...”
Cánh chim bạt gió phiêu bồng
Biết về đâu giữa mênh mông đất trời
Quanh đây có tiếng đàn lơi
Bỗng trầm, thăng giáng chơi vơi giọt mềm...
Lên non tìm chút êm đềm
Gốc Đào đánh giấc, tiếng đêm u hoài
Muộn phiền rũ áo, nguôi ngoai
Quên đi năm tháng lạc loài tha phương
Quên đi Hạt Bụi vô thường
Chìm trong hư ảo, cuối đường biển dâu...
Nhìn sông, bèo giạt về đâu
Nước trôi, trôi mãi, bóng cầu ngã xiêu
Nhìn mưa, thèm một cánh diều
Nghiêng chao nỗi nhớ, liêu xiêu tình buồn
Lạy Trời đừng đổ mưa tuôn
Đừng làm chớp biển, mưa nguồn mù khơi...
Người đi góc biển, chân trời
Mơ về quê cũ, một đời nhớ nhung
Ngóng trông phương ấy mịt mùng
Nhớ làng, nhớ đất, nghìn trùng thân thương
Nhớ mùi đất ấy ngọt hương
Cái mùi lạ lắm... bình thường, chân quê
Dẫu đi tám hướng sơn khê
Cái mùi đất ấy gọi về cõi xưa...
*BIỂN CÁT
Một đời không nhau
Chỉ là cơn nắng
Rồi sẽ phai phôi
Chiều đã tàn rồi
Lắt lay ngọn cỏ.
Chim về dấu mỏ
Trong táng lá xanh
Đâu khúc mong manh
Run run trong gió.
Chỉ một bước lỡ
Gọi là đến sau
Thì thôi quên mau
Xuôi theo dòng chảy.
Nghe mênh mang trải
Bờ cát buồn tênh
Dập duềnh mông mênh
Từng cơn sóng bổ.
Một vầng trăng vỡ
Rớt xuống vườn khuya
Nửa bóng chia lìa
Nhòa trong hiu hắt .
Chỉ là ánh mắt
Lặng lẽ trao nhau
Sao mãi còn đau
Trong từng hơi thở.
Đi qua quên nhớ
Những bước chênh chao
Một đời không nhau
Ta buông tay níu.