Quảng Tánh Trần Cầm
ngày mưa vội
khi bước vào điệp khúc
nàng trượt chân ngã sấp mặt
vụt thoát khỏi màn ảnh tv
vượt không gian ảo 0-1
và thực sự nằm sóng soài dạng 0-0
trên chiếc sofa màu tím than
trong phòng khách màu ngà nửa tối nửa sáng
hai mắt nàng nhắm nghiền
môi nàng trổ bông sắc neon
chàng im lặng cúi đầu
gọi khẽ tên nàng trong hơi thở
(như mật khẩu ̶ chỉ có nàng nghe, chỉ có nàng hiểu)
rồi trân trọng đặt một nụ hôn
trên cái mũm mĩm của nàng
tiếng nhạc nền bập bùng không ngưng nghỉ
hâm nóng lại thời tiết sau cơn mưa vội
*Ánh Nguyệt
Tình Anh
Khi anh ủ men tình trong cốc rượu
Con bướm vàng đã khép cánh nhung đêm
Cũng là lúc tơ trời không xuống nữa
Và tình em đã lặn tự bao giờ
Sao không ở với nhau thời hoa mộng
Để khát khao bay bổng với cung đàn
Để ươm tình trong đêm tối mê man
Nếu có chết vì yêu là hạnh phúc
Sao không ở với nhau cùng ca tụng
Thượng Đế còn siêu thực chốn trần gian
Ban cho ta sức trẻ đẹp huy hoàng
Đầy mãnh liệt hương nguyên của sự sống
Không ngắm cùng nhau biển trời lồng lộng
Cánh buồm tình căng gió thẳng ra khơi
Thời gian đắp ta tàn lụn chơi vơi
Như ngọn đèn sắp cạn dầu trước gió
Mai ra đi quên hạnh phúc của đời
Mối tơ sầu giăng khung cửa tàn hơi
Tiếc tiếc quá chưa yêu mà đã chết
Trăng treo cành cũng buồn bạc thếch
Và đời ta nhuộm trắng một màu thương
Anh uống đi men tình hương phai nhạt
Để trăm năm vi vút mộng ban đầu
Cho cho hết một đêm trường lạnh giá
Mai chân trời còn hoa tím không thôi
*Lê Thanh Hùng
Trũng đêm
Còn một chút gì đọng lại không em?
Hay đã chìm trôi, quẩn trong quên lãng
Sao ký ức, giăng mờ chiều chạng vạng
Bốn mươi năm, lòng anh vẫn chưa yên
*
Cứ mơ hồ, điều gì đó xa xôi
Bên góc phố, đứng đắn đo chờ đợi
Lá me đổ, xạc xào như nhắn gởi
Lời thì thầm ngắt ngứ, khép cung môi
*
Nắng nhạt vàng, dai dẳng một chiều xuân
Treo lơ lững trên đầu tràn tóc bạc
Sao lây lất một chiều xuân nào khác
Ngoảnh lại bến bờ, chao chát trầm luân
*
Anh lang thang trên phố mới sáng đèn
Lấp lóa sắc màu, đông vui rực rỡ
Qua góc phố, bỗng day lòng chợt nhớ
Con đường xưa, sao lạ lẫm chân quen
*
Còn một chút gì đọng lại không em?
Gió cuốn mùa đi, buông chiều vương vãi
Sao không có, một lời nào nhắn lại
Để tan chiều, trong khắc khoải trũng đêm