*TRẦN ĐỨC TÍN
Tạ lỗi quê hương
còn có gì buồn như đất nước tôi?
bốn nghìn năm miệt mài trong bóng tối
những hòn đá chờ chồng tuyệt vọng
mẹ thở buồn lau lách khói quê hương
Mẹ Việt Nam ơi! Mẹ ơi!
đâu hồn thiêng sông núi
đâu lớp người quyết tử giữ non sông
sông cạn gành
núi lở lói
con biết mắt mẹ đau bao đêm dài nhức nhói
dân tộc mình nhẫn nhịn đến đáng thương!
mẹ nghe không tiếng súng
mẹ thấy không thuỷ lôi
nước non mẹ giữ giờ trôi dạt
bến bờ nào vun đắp mộ cha ông!
mẹ nghe không giáo dục
cháu chắt mẹ ngẩn ngơ
ú ớ trong cơn mê dài đất nước
hạt ngọc nào nẩy mầm trên sỏi đá hư hao!
vung gươm lên
trống Mê Linh dậy sóng
hỡi đồng bào về đúng nghĩa sơ khai
đạp lên đi bao giả dối chông gai
dù đổ máu, sống chết vẫn vang ca cùng đất nước!
lũ ngoại bang đang xẻo thịt đất liền
nhuộm đỏ máu dân ta hóa màu chiều biển ải
vẫy cờ đi
thà quân hành trong nước mắt
dù rượu tổ quốc mang thầm bước chia ly
ta không thể
một phút cũng không thể
ăn mừng trên thân xác tổ tiên!
Mẹ Việt Nam ơi! Mẹ ơi!
hãy dạy cho chúng con biết đâu là cội rễ
biết giữ đất, lập buôn, lập làng
yêu thương và sống
đừng bao biện gì cho nền xám hoà bình
khi tay súng thót mình đêm hải đảo
bước
thà lưỡi gươm thiêng treo mộ
hãy để tên con chảy trong dòng máu lạc hồng
còn có gì buồn như đất nước tôi?
đã quá lâu cho thời gian câm lặng
bao thế hệ câm lặng
bao thế hệ ôm nhục nhã xuống mồ
bao thế hệ hôm nay khoanh tay chờ xử tử
còn có gì buồn như đất nước tôi?
không một chút do dự
không một chút xót lòng
bao kẻ khom lưng cho lũ giặc Hán mạt hạng luồn háng
Mẹ Việt Nam ơi! Mẹ ơi!
nghìn vạn đời con khóc
nước mắt lăn dài theo hình hài tổ quốc bốn nghìn năm!
Mẹ Việt Nam ơi!
Mẹ ơi!
giữa chập chũng khắc luân hồi vang tiếng nấc
chúng con xin gục đầu tạ lỗi với quê hương...
*ĐẶNG XUÂN XUYẾN
Rét cằn
Gói lời yêu vào lửa
Em chùng chình bước qua
Ngoái đầu, em thành lạ
Ríu chiều hiu hắt mưa
.
Chân trần dạo ngõ xưa
Lối về xa xăm quá
Mấy mùa cây thay lá
Rét cằn chẳng trổ hoa.
Làng Đá, 18.11.2018