Tâm thư
Đời ta giờ chẳng còn gì
Ngoại trừ một chút thầm thì trong thơ
Tặng em như thể giấc mơ
Tim ta đã ép thành tờ giấy hoa
Máu ta làm mực xót xa
Xác ta làm bút viết ra lời này
Hồn ta ngôn ngữ tỏ bày
Mai sau gởi gió tóc bay nhớ người
Nhớ xưa
Căn chòi không số xác xơ
Có em ta hết bơ vơ đời mình
Cái nghèo chẳng lẽ tội tình
Thế nhân quen thói nỡ hành hạ nhau
Vì đâu em chịu khổ đau
Vì sao ta phải lao đao lưu đày
Hay là định mệnh an bày
Hay là thời vận rủi may kiếp người
Yêu em vất vả vẫn cười
Lấy mầm oan nghiệt gieo lời tâm ca
Dưng rồi trời đất phong ba
Giấc mơ hạnh phúc hóa ra đoạn trường
Giấc mơ tri kỷ bất thường
Em đi biền biệt âm dương đôi đường
Mưa dầm tháng 7 sầu thương
Ngàn sau xin hỏi sông Tương mấy buồn
Tỉnh ngộ
Lỡ say nằm ngủ giữa đồng
Sự đời tám hướng quay cuồng lô nhô
Cái đầu nặng chở giấc mơ
Lăn theo trái đất lơ ngơ tinh cầu
Thì ra vũ trụ cũng sầu
Khi tình lạc điệu rơi vào hư không
Suối nguồn lệ đổ thành sông
Núi trùng trùng nhớ, biển lồng lộng thương
Giật mình ngày sắp tà dương
Mới hay ảo ảnh vô thường là ta
Hư Vô