*Nguyễn Nhã Tiên
Khúc quê
Em va gàu vào giếng khuya gọi ngàn đêm
thức giấc
bếp lửa thức xa xôi rực đỏ một góc trời
ngọn gió thức ngoài đường chập chùng
cung bậc
trừ tịch thức gọi người đủ mặt lứa đôi
Đập vỡ thời gian hoa lửa rơi rơi
mọi ẩn nấp xô bật tường rêu nhú lời cỏ biếc
bấc se se ngập ngừng ngoài sân đợi tết
nước tràn mái,tràn thùng, em gánh tiếp
niềm tin (*)
Giếng ngời ngời gương mặt của đêm
đêm cháy sáng
đêm giũ mình bóng tối
những cát bụi không còn nơi ẩn trốn
hạnh phúc từ ngực người nhuộm thắm cỏ hoa
Cả ngàn nhà, nước từ giếng chia ra
cười nói dội vang vang tiếng hồi âm của đất
có một thiên đường đêm ba mươi rất thật
trừ tịch chia đều mọi ngõ trầm hương
Khói bay trong nhà, khói bay hàng hiên
về em nhé
giao thừa đang điểm
có tiếng gàu ai bỏ quên ngoài giếng
chạm vào tôi ngân mãi khúc quê mùa.
(*) Mỹ tục của người Quảng gánh nước đêm giao thừa như là lời cầu phúc cho một năm mới
Chiều cuối năm
rót những giọt nắng long lanh
muôn đóa hoa khoe màu nơi góc phố
muôn loài cây mặc áo mới màu xanh
những cánh én rong chơi trời xuân mới
Chiều cuối năm
vẽ lên những nụ cười
mắt xoe tròn bé thơ hớn hở mong ngày tết
gái xuân thì thầm mộng ước yêu đương
mẹ thêm tuổi, tóc bạc gió sương sờn vai áo
Chiều cuối năm
gió xôn xao những chồi non
đong đưa búp mai vàng trước ngõ
năm ngón tay gầy mẹ ngồi gói bánh chưng
phút đoàn viên mong con về hội tụ
Chiều cuối năm
còn những bước chân ngược xuôi
đang bôn ba nơi xứ người hối hả
thao thức mong tìm về bên mái ấm ngày xuân
phút giao mùa, bao ước mơ… đành lỗi hẹn.
*Đặng Xuân Xuyến
Sân ga
- Tặng nhà thơ Như Ý Gialai Chủ nhiệm web Phố Núi Và Bạn Bè –
Ông lão ngồi sân ga
Lầm lũi đàn rồi hát
Trời đang mưa nặng hạt
Gió quẩn ngoài phố thưa.
.
Bà lão ngồi nhìn mưa
Tay lần lần tràng hạt
Tiếng đàn như muối xát
Ai oán từng nốt rung.
.
Bà lão người miền Trung
Ông lão người xứ Bắc
Hai phận đời cơ cực
Vịn đau mà nương nhau.
.
Trời bắt đầu mưa mau
Gió quẩn từng câu hát
Nụ cười trên môi nhạt
Thắt lòng mùi gió sương.
.
Hình như ông mất nương
Hình như bà mất ruộng
Đời gặp cơn ác mộng
Đói nghèo mà tha hương
*Bùi Minh Vũ
Nỗi nhớ em thức dậy
Sắp nỗi nhớ vào tủ
Chồng lên nhau gương mặt em
Cười những con chữ câm lặng
Con mắt nhớ ai mà không nhắm
Nỗi nhớ ngày càng nhiều
Chất đầy tủ, cả phòng, tràn ra gian nhà như đập vỡ
Xoáy tròn cơn sóng động
Chưa cạn cùng
Bồ kết sóng sánh nhọn và sắc
Nỗi nhớ em thức dậy
Một trời mưa sao băng
Choàng thân thể cuối khuya.