*Trần Quốc Toàn
Giấc mơ cố thổ
khói nhỏ mắt quê hương chiều lùa trâu từ rặng phi lao phía tây
đầm lầy đen
gió thổi về mùi biển mặn
lặng lẽ bóng mây trôi
tôi buộc tuổi thơ trên cánh diều
mùa hè chim ủ mùi trứng nở
hoa sầu đâu lục lọi trong xóm chỗ đất ẩm để gieo mầm
bài hát ru trở giấc cơn nồm hạ
phục sinh trí nhớ những đêm trăng dài đến tận đỉnh mù u.
giọng con dế tìm dòng sông bị chôn vùi trên cánh đồng
nhặt cọng cỏ khô hong trên tổ chim dồng dộc
mới biết mùa hạ đã thắp giấc mơ của mình trong đóm lửa rạ rơm.
bầy lá quá khứ trong gió vẫn mơ về giọt mưa khuya
con cuốc lạc bầy kêu khản giọng
đèn dầu soi đêm bạc tóc
linh hồn vạn vật thắp sao trời
bùng vỡ ánh sáng trên hình hài khắc khổ thành quách
những rêu phong cuối cùng bị vùi lấp trong hơi thở văn minh.
đêm, mẹ ngồi ngẫm ngợi về ruộng lúa
tiếng chuột chút chít kêu như vạn mảnh vá trên chiếc áo cánh đồng
loài dơi treo ngược mình như lời của sương khuya giăng kín xóm rừng
trong vô thức con trâu nằm nhai ý nghĩ tiền kiếp
mùa đã đơm trái từ giọt mồ hôi
lòng người đã kịp nhớ về nơi cố thổ
những cành bởi đâm chồi
tôi ngồi dưới những rặng cây
thấy trăm năm vừa vụt qua chốn này ...
*Nguyễn Nhã Tiên
Khúc ca của người giữ sông
Em nuôi niềm tin được chưng cất bởi chớp bể mưa nguồn. Gọi một tiếng vang vang nghe đại ngàn núi vọng. Hạt giống nào vãi ra từ lồng ngực, sẽ bội thu mang về vô vàn trĩu hạt hoa thơm. Mẹ sinh em ra làm con gái của phù sa, không nên nổi xanh dâu mơ gì vàng kén. Hãy đốt cháy mình một tình yêu tận hiến, những câu thơ hồi âm vô tận sẽ chảy về!
Ngày đi qua bao con đường gập ghềnh, bao con đường nhựa êm, bao quanh co, gấp khúc. Chẳng có hư vô nào lệch bàn chân bước. Nơi tôi đợi chờ em vĩnh viễn một quê nhà. Ở đó tình yêu, thời gian đêm ngày bốn mùa trổ hoa. Những đôi môi sắt son khắc vào đá núi. Sinh nở đàn con Vọng phu, Trống mái... Truyền thuyết gieo vào giấc mơ hàng triệu triệu vì sao lấp lánh chân trời.
Con mắt xanh thế giới sẽ xanh rờn. Mưa xanh, nắng xanh, hạnh phúc xanh, cả khổ đau cũng xanh xanh hoài vọng. Em rồi sẽ ngồi chỗ mẹ ngồi ngày xưa ru con như mẹ từng ru tôi huyền thoại. Câu ca dao lộng lẫy lạ lùng dòng sông thi sĩ, bát ngát sử thi trôi đến vô cùng. Mưa còn trong mây đã thấm đất lành, yêu còn trong ngực đã xây thành khát vọng. Sao trời không xa, sao trời trong mắt đẹp, huyền nhiệm như loài ngọc khoáng lung linh thắp sáng môi người.
Một tặng vật tình yêu bền bỉ và linh thiêng vô cùng. Vượt qua chiến tranh, vượt qua đá mòn sông cạn. Vượt qua, vượt qua, nuôi dưỡng chúng ta từng ngày ngực căng tràn huyết thanh hồng hào lãng mạn. Chân đặt lên đường chân trời con mắt ngó đầu non. Có thần khải nào đâu mà câu nói hóa thần ngôn. Ăn trái mít non nhớ người phương biển!
Ngày xanh thế làm thế nào yêu hết. Gió xanh đường, đường xanh tóc, tóc xanh mây. Mẹ tôi ngồi bên dòng sông truyền thuyết, đầu nguồn soi quầng ráng ửng sắc chiều. Bỗng nghe dòng sông cất lên vô vàn tiếng gọi. Lời nước nghìn năm biêng biếc nỗi niềm. Bồi - lở, hợp - tan có bao giờ lặng yên chuyển dịch. Hãy tin vào sông rồi sông sẽ dẫn đường.