*Lê Thanh Hùng
Em về ngang qua phố cũ
Con đường quen, vội vã bước chân hoang
Reo cuốn quýt chồng lên nhau, từng lớp
Bươn bả nắng, dòng xe trôi choáng ngợp
Đường phố cũng oằn cong, nếp sống mòn
Em đắn đo, cơ hội để kiếm tìm
Sao buông thả đánh rơi trong kẽ nắng
Một dấu tình, bao năm mang trĩu nặng
Cuốn dòng đời, treo se thắt con tim
Ngõ hẹp quanh co, chìm đắm phận người
Chao đảo, đắn đo hai bờ sáng tối
Luẩn quẩn mùa, mưa trôi, nắng dội
Chín mọng xuân thì, vẫn thắm tươi
Đường phố bừng lên, nắng cuối ngày
Dội lên bóng đèn đường lấp lóa
Em bước trong điều gì lan tỏa?
Một đoạn đời vương vãi đâu đây...
*Phùng Hiếu
Không bán trăng!
Tôi đi tìm kẻ bán trăng
Mộng cầm chưa trọn khó khăn nụ cười
Đầy vơi cũng một kiếp người
Âm thầm hối tiếc chơi vơi giữa đời
Thôi về thôn Vĩ mà chơi
Dạ nghe sao nặng những lời khách xa
Đời phiêu lãng, khách phong ba
Mơ hoa bởi tưởng thật thà gái quê
Ngộ chừng đã tỉnh cơn mê
Trăng về chưa kịp lề mề sang canh
Trăng vàng, trăng ngọc để dành
Để người quay lại dỗ dành ăn ăn
Trăng không bán, đừng mua trăng
Thương tôi mua trọn nếp nhăn cuộc tình!
*Biển Cát
Chìm vào lãng quên
Trả người một chút buồn này
Ta về nghe gió hong gầy tháng năm
Dõi vào một cõi xa xăm
Trời xanh hiu hắt sầu ngăn ngắt sầu.
Trả người một thuở ngọt ngào
Những con đường vắng xạc xào gió ru
Lao xao xác lá vàng thu
Thoáng nghe gợn chút sương mù nhẹ vương.
Trả người bảng lãng mùi hương
Của hoa cỏ dại bên đường thiết tha
Lòng như cơn bão cuốn qua
Bời bời những nỗi xót xa ngậm ngùi.
Trả người hết những ngày vui
Chỉ còn lại mỗi bùi ngùi riêng ta
Âm ba một khúc vỡ oà
Chát chao từng bọt sóng nhoà nhạt tan.
*Trần Quốc Toàn
Trong khu vườn tuổi thơ đầy nắng
Cha về rồi, con ơi! sao con buồn
lòng cha cũng buồn
từ ruộng lúa quê mình những ngày hè
con chim dồng dộc bay về miền lau sậy
hai mươi mấy tuổi đời,
đi tìm tương lai hoài bão
rồi khi trở về,
còn lại gì sau những ngày oằn mình, đêm thức trắng nghĩ về những con chữ
nghĩ về những người cha người mẹ
mà quặng lòng,
chân không buồn đi đâu nữa
chỉ muốn ở mãi nơi quê nhà, mưa nắng, mái hoàng hôn
vui thân phận cỏ cây
chiều cõng con dạo chơi xóm nhỏ
cha làm con ngựa nhông nhông
cười như trẻ mừng mẹ đi chợ về
buồn như trẻ khóc mếu đòi quà
con ơi con đừng buồn nữa nhé
cha về rồi, cha lại cùng con đi chơi với chú ve
trong khu vườn tuổi thơ đầy nắng...
*Trần Dzạ Lữ
Anh rất muốn...
Anh rất muốn vì em... về Đà Nẵng
Nhưng trù trừ, sợ lần nữa tim đau
Sóng sông Hàn không phải là biển mặn
Anh cũng chìm dưới đáy mắt em sâu!
Thương ngày ấy mình mơi mới quen nhau
Anh cuốc bộ tìm em không biết mệt
Đường thu muộn mở ra tình biêng biếc
Áo thư sinh anh chưa ngấm chất sầu...
Mấy mươi năm rồi chẳng hiểu vì đâu
Ta xa cách không một lời nhắn gửi?
Hôn chiếc khăn tay vẫn còn bối rối
Đêm SàiGon gặm nỗi nhớ nao nao...
Thắp ngọn đèn tâm tưởng để chiêm bao
Em vẫn thế dù "trong lồng chim hót"
Kỷ niệm xưa đếm theo từng chân bước
Đà Nẵng ơi! Ta gọi, dẫu vô cầu..