*Đặng Xuân Xuyến
Thơ viết cho tình nhân
Biết rõ thơ tình ta thầm viết tặng ai
Lại cứ dửng dưng như ta tặng thơ người lạ
Giả bộ thở than trách ta khờ dại
Đem chân tình ký gửi phía trời xa
Yêu có tội gì? Yêu sao chẳng nói ra?
Sống cuộc đời ta sao phải ngó trước sau thiên hạ?
Trái tim đập không lụy lời lý giải
Sao phải dằn lòng lời thiên hạ đúng sai?
Đã biết rồi liệu cần nữa diễn tròn vai?
Miệng thế gian chắn che sao hết được?
Tim run rẩy sợ lo bởi mấy lần trầy xước
Mắt nhung huyền còn thảng thốt lúc chiều vơi...
Đã bảo rồi. Chẳng để nữa lệ rơi
Khó khăn lắm thuyền mới về bến đợi
Mở lòng yêu để đời thôi xốc nổi
Để nụ cười ấm lại sáng bờ môi.
*Trần Hoàng Vy
Cha và mùa giông bão
Con, mùa giông bão vừa qua
Bỗng dưng chợt nhớ
Đời cha… rồi buồn!
Từ xa quê,
Cách cội nguồn.
Cha như chiếc lá,
Giữa luồng gió bay
“Công hầu, khanh tướng”
Trắng tay…
Ngụ cư khắp cõi
Mệt ngày kiếm ăn?
Bão giông chập choạng
Ông- thằng?
Vợ con nheo nhóc.
Nhọc nhằn xác thân…
Đời người,
Một áng phù vân?
Cha treo danh lợi,
Cuối vầng trăng nghiêng
Xuôi tay. Nắm nỗi niềm riêng
Xác trần gửi đất,
Hồn thiêng lên trời
Cha ơi! Giông bão bời bời
Một mai quang tạnh,
Xin dời về quê…#