*Lê Thanh Hùng
Chiều tan trường
Nắng đã vàng và mắt có long lanh
Bên góc phố, chùm phượng hồng thắm đỏ
Tiếng ve mồ côi, rung ngân trong gió
Chợt liu riu, êm như tiếng dỗ dành
Trống vắng sân trường, lớp học đã tan
Xao xác gió, lá bàng rơi líu quíu
Còn đâu đó tà áo dài nũng nịu
Nắng chảy ong ong, từng sợi úa vàng
Nỗi buồn này, gấp khúc một niềm vui
Nắng đã cạn, óng sắc màu tươi trẻ
Tuổi hoa đi giữa đôi bờ ngấp nghé
Mây trắng bay, sao bảng lảng ngậm ngùi
Ru một chiều vàng, khúc hát vu vơ
Quay quắt đợi, bóng hoàng hôn bẽn lẽn
Lặng lẽ giăng sợi tơ trời ghìm nén
Khát khao trôi trong xao động dại khờ
Mùa hè cuối cùng cũng đã qua rồi
Ngoài cổng trường, một khoảng trời cao rộng
Bao lối rẽ cuộc đời đang mở, đóng
Lời hẹn nào đây, bỗng hóa xa xôi...
*NP Phan
hư khúc
1.
mấy nẻo đi về
chỉ là hư huyễn
khi lòng cưu mang
những khoảng lặng tái sinh
những đốm sáng
nương bờ tâm thức
2.
chiếc bóng phù sinh
đi như thể đã cạn ngày
chờ tiếng khóc
thức dậy một bình minh
3.
những cành hoa chùm gửi úa tàn
đã nói lên lời từ biệt
mà mãi vẫn chẳng chịu rời đi
4.
khúc hoan ca
đã từ lâu
không còn ai hát nữa
vì chẳng còn đâu
nhịp điệu thanh bình
5.
ngã sấp mặt vào những câu kinh vô tự
cùng chút ánh nắng chiều gầy guộc
và sương trắng la đà
vắt ngang dòng phù hư
6.
phía bên kia bến bờ
của sự lặng im
là những cánh đồng mênh mông
đang gieo trồng những vụ mùa
không có thật
Trắng muốt
Trở lại nơi hẹn đầu tiên
Những chiếc lá úa màu
Nhàu trong sương đêm
Mềm xác trăng bỡ ngỡ
Lời gọi nhau khuya từ bờ sông đen ngòm
Đêm giọt lệ khổng lồ bao phủ
Thẫm đặc ánh trăng quấn vào người
Hương đồng không mông quạnh
Nơi hẹn hò nở bung hoa trắng muốt, em ơi.
*Trầm Vân