*Phùng Hiếu
Ghét Mưa Tháng Bảy
Mưa cứ rơi từng giọt
Như giọt cafe buồn
Như cuộc đời đắng ngắt
Như cuộc tình vừa trôi
Tôi ghét mưa tháng bảy
Gõ nhịp lên phố gầy
Ghét cuộc tình tạm bợ
Trú cơn mưa vừa qua
Tôi nhớ em buổi ấy
Co ro gối em ngồi
Tôi và em cùng lạnh
Mà chưa chạm bờ môi
Tôi ghét mưa tháng bảy
Giá như em đừng về
Để tôi ngồi quán cũ
Nêm sao vừa tình ơi!
*Đặng Xuân Xuyến
Bến cũ chiều mưa
Bến cũ, chiều về, con nước động
Líu ríu mưa bay phủ kín dòng
Nước rộng chòng chành con đò nhỏ
Se sắt gió chiều nhuộm sóng xô.
*Trần Yên Hòa
Màu mắt ấy
Màu mắt ấy một ngày nao rạng rỡ
Đưa ta lên mấy tận tầng trời
Em hoài hủy là loài hoa rất lạ
Dắt ta vào quá khứ xinh tươi
Ta đã ngắm từng đường tơ kẻ tóc
Ta say mê em bởi mắt môi hường
Bởi một thuở làm thơ thương nhớ
Đến vô cùng những cơn gió đưa hương
Đã ba, bốn năm... hay hằng hằng thế kỷ
Em xa ta, ta lịm ngất bên trời
Nhưng màu mắt em sao còn sáng rỡ
Giữa cuộc đời lầm lũi miệt mài trôi
Sao vẫn hoài nhớ thương màu mắt
Xanh rất xanh và đen rất đen
Màu mắt ấy trong tháng ngày lạ mặt
Xin thắp lên đời một thuở thân quen
*Quảng Tánh Trần Cầm
đưa về
(kính gửi Mẹ, Vu Lan 2019)
khi gió thì thầm tiếng kinh cầu
khi mưa vỗ nhẹ trên mái ngói
tôi nghe tiếng Mẹ trầm ấm và an nhiên
tôi nghe hơi thở biền biệt từ tháng ngày xa
tôi nghe nhịp võng buông lơi
tôi nghe lời ru nhập định
êm đềm, thanh thoát
lâng lâng sợi tơ trùng
lòng đê mê đón nhận
trong mùi hương lài thoang thoảng
đất trời trở mình nhẹ nhõm
dang vòng tay rộng
trên tầng không tịch tịnh
hoa nở trăng và trăng vờn mây
đưa đứa con hoang đàng về với Mẹ.
*Trần Dzạ Lữ
Phút Giây Vĩnh Cữu
Đâu cần hẹn trăm năm
Mới nên chồng, nên vợ
Chỉ những phút giây đó
Mình đã thấy thiên đàng…
Ta quên hết thế gian
Đắng cay cùng bạo ngược
Nỗi buồn không đo được
Cũng tan trước nguyệt cầm!
Trời bảo em chờ anh
Bao nhiêu năm rồi nhỉ?
Anh đi mòn thế kỷ
Mới gặp em, mùa xuân…
Lần đầu em phân vân
Thả tình đêm tóc rối…
Anh yêu mà bối rối
Rớt xuống vùng ăn năn…
Dù sao thì cũng cần
Ngọn đèn soi tim nhớ
Mùa đi đâu lầm lỡ
Với người vốn độc thân?
Chấp nhận cuộc thanh bần
Vì lỡ ăn trái cấm
Anh thôi đưa nắm đấm
Hỏi tội mình cô đơn…