*Như Quỳnh de Prelle
Một bài thơ về chính tôi
Như Quỳnh de Prelle
Tôi ý thức về cơ thể gầy của tôi
2 xương quai xanh nhô lên trong chiếc cổ áo rộng
2 bầu vú cạn sữa phẳng lỳ
chứa đầy những cục hạch nhỏ
di tích của đất nước tôi
chiến tranh và nghèo đói
Tôi ý thức về gương mặt gầy của tôi
gương mặt của gò má cao hàm rộng
những nụ cười chất chứa nhiều đắng cay kết lại
thành những nếp nhăn V line
Tôi ý thức về đôi mắt sáng của tôi với đôi mắt kính
màu tím gắn liền cánh bướm
tôi chỉ tháo nó ra trong bóng đêm khi tôi ngủ
Có lúc tôi không thể nhìn thấy gì ngay cả lúc mặt trời sáng rực
Có lúc trong đêm tối trùng trùng tôi nhìn thấy những bài thơ
những ý niệm
cuộc đời
Tôi ý thức về vầng trán rộng của tôi
ADN của mẹ
trí thông minh và cảm xúc bất ngờ
Tôi ý thức về mái tóc màu phương đông xa xôi
đếm được vài sợi bạc
tóc tôi rụng như mùa lá chết
rụng suốt quanh năm
Tôi ý thức về đôi bàn tay của tôi
gầy guộc xương khẳng khiu cứng cỏi
đôi bàn tay tôi yêu nhất
đẹp nhất
đôi bàn tay viết
đôi bàn tay nâng niu tình yêu
Tôi ý thức về giọng nói của tôi
cất lên bằng tiếng việt vang vọng
trầm bổng nhớ quê hương
Tôi ý thức về cách phát âm của tôi
và những ngôn ngữ khác
tôi nhút nhát đứng trước sân khấu
để cất lời để trình diễn
Tôi ý thức về sự nhầm lẫn của mọi người dành cho chính tôi
Tôi ý thức về sự ghét bỏ dành cho tôi
Tôi ý thức được những thị phi với tôi
Tôi ý thức thức về sự tự do của tôi
Tôi ý thức về sự tối giản của tôi
Tôi ý thức về sự ngây ngô của tôi
Tôi ý thức về chính tôi
sự tồn tại của tôi
sự gầy của tôi
sự xấu một cách tự nhiên của tôi
Tôi yêu chính tôi
cơ thể gầy guộc
đôi mắt sáng
nụ cười hiền
giọng nói trầm trầm
Tôi yêu chính tôi
những nếp nhăn
sự phẳng lỳ
sự không toàn bích
Tôi yêu chính tôi
ADN của mẹ cha
của quê hương đất nước này
của tình nhân loại bốn phương
Tôi yêu chính sự tồn tại này
*Nguyễn Nhã Tiên
Những vang hưởng
dọc đường Đông Bắc rồi Tây Bắc
Chập chùng tôi lau lách
bầu bạn đường lên non
Đông Bắc rồi Tây Bắc
mỗi núi một linh hồn
cứ đua nhau sương sớm
cứ đua nhau mây chiều
siêu hình từng cọng khói
chạm trổ niềm cô liêu
Bốn bề tôi núi, núi...
vẳng non xa thác gầm
mây lam trời bản vắng
ửng tím khối tình câm
chút men cuồng khe suối
càng say càng độc hành
mù sa giăng trí nhớ
ai như tôi ngày xanh
Sông Mã này sông Mã
nhà người cũng lở - bồi
rừng mênh mông man điệu
tiếng khèn thăm thẳm trôi
mây núi giăng chờ đợi
mà dốc thì lên trời
mắt tôi ngàn ánh lửa
đuốc hoa tàn tro rơi
Sông Mã này sông Mã
nhà ngươi cũng độc hành
khắp bến bờ khói biếc
vang hưởng từng âm thanh
bỗng dưng ngàn non thẳm
lá xanh và gió xanh
chừng như tôi tiền kiếp
gọi tên người: tình nhân.
*Trần Dzạ Lữ
Khi Yêu Trái Ấu Nên Tròn
Ta đốt cho tan những muộn phiền
Bán sầu, để mua chút bình yên…
Chắt đời, vẫn thấy trăng non nhớ
Bên hồ thu đọng con mắt em!
Con mắt ấy thay lời muốn nói
Chưa là phu phụ đã sắt son
Sá chi đất thấp trời cao nhỉ?
Mộng mị em là đêm tân hôn!
Ta nghĩ khi yêu trái-ấu-tròn
Không cần đo nữa tấc, ni luôn
Vòng ôm, cây cỏ còn ganh tị
Huống hồ nhân thế lưỡi không xương?
Cứ sống chân thành như Thị Nở
Bát cháo hành tròn lẳn đê mê
Chí Phèo có ngán ai em hở
Sao ngậm tăm tình đến thế kia?
Bao năm bỏ xứ không về nữa
Áo phong trần buồn nặng hai vai
Tưởng đâu mạt lộ vòng khanh tướng
Là huỷ trăm năm một dấu giày…
Ai ngờ vẫn có hoa phong nhụy
Đợi nở ban mai một nét ngài
Ta tạ ơn trời và ơn đất
Có em vá lại những tàn phai…
*Trần Hoàng Vy
Chớm thu
Chớm thu,
chút gió giỡn đùa
Cây phơi nắng mới.
Lá lùa tóc ngoan
Hạ chiều,
cuối nẻo hồng hoang
Em mơ áo lụa màu hoàng cúc xưa!...