*Phan Nam
Bài cho tháng giêng
Lẩn khuất đâu đó trong trí tưởng
Những con đường nồng nàn rơm rạ
Những cánh đồng ngọt tựa bài ca
Rơi vào anh
Rơi vào em
Rơi vào bài thơ tháng giêng
Từng giọt mùa xuân còn đọng phía chân trời
Một ngày cánh chim sải cánh bay xa
Anh tin em sẽ mang theo hình bóng quê nhà
Cái vỏ sần sùi
Giọng điệu chân chất
Với màu hoa phố thị
Với gót son mặn nồng
Chảy dần trong khóe mắt thương yêu
Có lẽ anh cũng chỉ là một thằng vô danh tiểu tốt giữa cuộc đời
Có lẽ em sẽ không nghe những gì anh nói
Ngọn gió đồng hoang từ đâu vọng lại
Thổi vào hồn anh rung động thuở thiếu thời
Anh đi tìm chiếc lá diêu bông
Bên kia dòng sông vắng bóng một chuyến đò
Em ơi…
*Lê Thanh Hùng
Bộc bạch
Rất có thể, bên sóng đời nghiệt ngã
Ta cố tình dẫm đạp bước lên nhau
Cứ chen lấn, bẻ chồi non, cây lá
Tìm lộc ở đâu? Rối rắm, rũ nhàu
Sao cứ mãi nhìn đời, đầy gai góc
Kìa trời xanh, bình thản ở trên đầu
Nắng chói lũng sâu, mưa trôi đèo dốc
Gian khổ qua rồi, đâu cuộc bể dâu?
Gặp lại nhau, bên góc đời chật hẹp
Mảnh vườn xưa, lời xin lỗi muộn màng
Cánh cổng vắng, mở toang, sao khép nép?
Bóng mờ xa, niềm ray rứt miên man
Dẫu đã biết, phận đời xuôi từ đó
Như cơn giông nước cạn, chảy trôi chiều
Khao khát sống, bên trời êm lặng gió
Mơ mộng ngày xưa, xuôi ngược quạnh hiu ...
Vẫn con sóng ru ta thời thơ dại
Như thủy triều duềnh ngược bến sông xa
Trôi ký ức, sao trôi hoài, trôi mãi
Vỡ vụn, âm thầm dấu chỉ mình ta
Điều ân hận đẩy đưa theo ngày tháng
Lắng tuổi đời, sao cứ cộng mang sang ?
Nghe sâu lắng, những lối mòn dĩ vãng
Sao ăn năn, bao giờ cũng muộn màng?
*khaly chàm
từng đêm tôi với bóng tôi
ngửa tay
hứng nắng ngậm chơi
ngồi thu lu
ngắm mặt trời nhăn nheo
níu từng tiếng thở mà leo
hình quay quắt rụng
quăn queo bóng mờ
nhân-chia-trừ-cộng-giấc mơ
câu thơ co rúm nằm chờ áo cơm
ống xương tuyệt vọng còn thơm
rỗng không gặm nhấm đừng gờm mặt nhau
dăm ly rượu đắng… tào lao
nghe từ đâu đó ai gào nửa khuya
nhặt lên ngạo mạn phân chia
ô hay!
ai khóc trước bia mộ người [?]
cào chi môi xước máu tươi
nhởn nhơ một lũ đười ươi luân hồi
cù nhây hai tiếng than-ôi!
từng đêm tôi với bóng tôi
khật khùng
thì thôi…
thì thôi… hai chữ tuyệt sầu!
giữ làm nhân chứng chạm vào đau thương
tàn hơi nhẫn nhục bên đường
em là thực thể ta buông tay rồi
tôn thờ một thoáng hương môi
ẩn tàng đâu đó bên trời quạnh hiu
tóc xanh pha đẫm nắng chiều
thi ca như rượu ta liều uống chơi
khỏa thân cùng ngọn gió
rướn mình nhìn mãi vết thương
máu thơm khô giọt. văn chương nhạo cười
ta chơi liều lĩnh em ơi
bên bờ vực tối nói lời yêu mê!
bao năm gió tát mặt hề
cứa sâu hốc mắt. đi. về. tay không
câu thơ hóa cọng cải ngồng
nở hoa ngũ sắc cầu vồng tặng em
mặt trời xanh rụng cuồng đêm
liêu trai em khói cuộn mềm đời ta
nằm co gối. hỏi trời già
con ôm huyễn mộng ta bà được không
phán rằng: thì cứ lông bông!