Ta thấy lá bay trên mặt đường
Thời gian thì trôi theo hoàng hôn
Nắng cũng lùi về cuối phố
Cơn gió thầm, bay qua vườn cũ
Ta thấy ta nằm trên vạt cỏ
Mà vẫn trôi đi như nước rong
Trôi về đâu giữa đời mênh mông?
Ta thấy mây, chiều nay đã về
Đứng trên cao buông lời rủ rê
Chân trời rất xa, rất hiu quạnh
Ở đó có gì vui mà về?
Ta nghe trời lặng, không tiếng chim
Đất cũng không có ai đi tìm
Chiều nay trời đất hoang vu quá
Trời đất biến thành khuôn mặt lạ
Năm mới về như một cái bóng
Đứng ngoài ngõ dòm vô hiên vắng
Thấy ta ngồi một mình như cái cây
Rụng hết lá trong hoàng hôn đầy.
Năm mới về như người khách lạ
Ta dửng dưng nhìn, không biết ai
Hắn bỏ đi nhẹ như chiếc lá
Hắn bỏ đi, để lại dấu hài.
Ta vẫn ngồi nhìn vệt nắng phai
Nhìn những ngón tay cằn khô và dài
Khu vườn rỗng, không còn sinh vật
Con kiến, con ve, con dế đi mất
Chỉ có cỏ tràn lan mặt đất
Bầu trời nhẹ như vỏ trái cây
Gió ở đâu mà kéo về đây?
Ta lay lắt như một cành củi
Không biết khi nào bay về phía núi?
31/12/2019
ĐÀO HIẾU
Từ đó tôi thích đọc văn Đào Hiếu. Vẫn lặng lẽ đọc ông (tác phẩm). Trước đây, trang nhà DTL có mục trò truyện với Nhà Văn Đào Hiếu. Về sau đổi thành mục "Gặp lại thương yêu"!...?
Có còn gặp lại thương yêu khi NT DTL đã ra đi. Và chừng như giải thưởng cuộc thi thơ do ông khởi xương, cũng ... ra đi theo ông!? Thật buồn cho các bạn trẻ...
Thật bất ngờ hôm nay đọc bài thơ này của ĐH. Thơ của ÔNG thật như văn của ông vậy. Nó thấm vào tôi, thấm vào tôi!...