*Lê Kim Thượng
Thanh Minh
Tháng hai Tu Hú kêu đồng
Gió lay tà áo... gió lồng hương quê
Tháng ba nở trắng Hoa Lê
Thanh Minh nắng ấm... anh về kịp không?
Cánh chim bạt gió phiêu bồng
Về đâu ta giữa mênh mông đất trời
Mười năm... trôi nổi xa khơi
Còn chăng bến đợi đầy vơi nỗi buồn
Người qua bao chặng khe truông
Chiêm bao… về chốn cội nguồn ngủ say...
Gặp quê... mừng chén rượu đầy
Cùng quê đối ẩm... sum vầy với ta
Ấm lòng lãng tử xa nhà
Cho nhau nửa khúc tình ca giữa đời
Cho nhau... một nửa nụ cười
Cho ta xao xuyến... cho người ướt mi
Bước chân trên cát thầm thì
Vô Ngôn đã tắt… tham si đã tàn…
Hoàng Lan nở thắm hoa vàng
Mưa nghiêng thảm cỏ... nắng tràn đồi mơ
Từng không mây trắng lửng lơ
Tóc dài rẽ lệch đôi bờ thơ ngây
Khói trầm hương quyện đâu đây
Tiếng chuông Bát Nhã nhịp đầy nhịp vơi
Xa đưa vọng tiếng à ơi
Ráng chiều tắt nắng, tím trời hoàng hôn
Buồn nhìn núi Mẹ Bồng Con
Ngàn thu hóa đá héo hon đợi chờ
Chiều đi… trăng đọng ngẩn ngơ
Thuyền vào gối bãi mộng mơ một mình
Nửa đêm rơi một cánh quỳnh
Đèn khuya cháy lụn… bóng hình lắt lay…
Xứ người rượu uống mù say
Tối trời... tối đất... chiều nay mưa dầm
Ngó ta... nước mắt ướt đầm
Bạc phơ mái tóc… tím bầm đôi môi
Tiếng chim bìm bịp bồi hồi
Đồng xa tiếng cuốc lẻ loi gọi đàn…
*Quảng Tánh Trần Cầm
đi trong bão cát
giữa đó và đây
đôi khi không đầu không đuôi
đôi khi một đầu hai, ba đuôi
hắn bâng quơ kể chuyện
lớn chuyện nhỏ chuyện dài chuyện ngắn
có lời đối thoại khật khờ
có tin nhắn, tin đồn nửa vu vơ nửa thật
có bài bản mịt mờ
có tình tiết rối răm màng nhện
có vàng thật có đồng thau
có cái hào sảng của đàn chuột cống
có dao bén đâm sâu trước ngực
có kéo nhọn thọc ngập sau lưng
có điếc không sợ súng
(phỏng chừng có súng sợ điếc)
có dăm ba vụ việc nóng bỏng phút chốc lạnh tanh
- đó là những đêm không ngủ
nối tiếp xen kẻ với những ngày không thức
sống còn nhờ mì gói, mì ly, và cà-phê nhếch nhác
trong cuộc trần ai sắc màu loang lổ
hắn, như người nhắm mắt cúi mặt đơn thân đi trong bão cát,
sau nhiều ngày vật vã
chợt thấy mình quay ngược về điểm khởi hành.
*Lê Thanh Hùng
Nơi này ta đã lạc mất nhau
Ta đã lạc mất người tri kỹ
Trong những trầm luân, cuộc bể dâu
Còn lại đó những đêm mộng mị
Ký ức đan, dỗ mộng ban đầu
Chắc cũng tầm này, mùa năm cũ
Ngày đi rợn ngợp nét bi hoang
Treo tuổi mộng, một thời hoa nụ
Dòng đời trôi đoạn nhặt đoạn khoan
Đất nước những tháng năm bỏng rát
Phía bắc, phía nam, dậy biển đông
Ai đã qua một thời trận mạc
Chợt nhớ gì? qua một bến sông ...
Tuổi mười tám đã rơi đâu đó
Núi mờ xa, lóng ngóng hoàng hôn
Hăm hở bước, chiều trong lộng gió
Tuổi xuân đi, nắng trải ngập hồn
Chiều thưa vội về ngang xóm cũ
Xanh mướt vườn xưa, biết tìm đâu?
Dân tứ xứ, đất lành hội tụ
Quẩn quanh... như thuở ấy, ban đầu...