dư thừa rồi nỗi đau cảnh mẹ già tiễn chiều nhấp nhô vào nghĩa địa
lòng người vốn không đủ bạo tàn để quen mùi thuốc súng
em trang hoàng làm gì vết nứt trên quê hương
anh chẳng đủ can trường để đưa em về tháng Tư xưa
ai hoảng hốt hỏi mẹ mình mấy đứa con đã mất
mẹ bấm đốt ngón tay mà đếm tên từng đứa một
xoa mấy bộ thi hài:
quê... không vĩ tuyến đâu con...
anh có đủ bạo tàn để phản bội Tổ quốc không?
không!
lưng mẹ xưa còng kĩu cà câu quan họ
giời có bắt mẹ đứng bên này sông Gianh mà mắt lưng tròng về phía mây xa bên
nớ?
Tổ quốc mình
em ạ
nợ mẹ chúng mình một tháng Tư đau.
Khét
Gửi ý kiến của bạn