*Phùng Hiếu
Người đàn bà đi mót tình yêu
Người đàn bà đi mót tình yêu
Tuổi đôi mươi bỏ quên phiên chợ cuối
Mặc ai ngã giá, trao tình
Người đàn bà đi mót tình yêu
Khi tóc xanh bây giờ chớm bạc
Những mơ ước giản đơn
Giờ thành phù phiếm
Giá đời rẻ thấp không ngờ
Người đàn bà đi mót tình yêu
Bởi nổi khát khao mơ về mái ấm
Tiếng o e, và một dòng sữa ngọt
Vắt cạn bầu, đau đớn không thôi
Người đàn bà đi mót tình yêu
Nhan sắc phai, cạn lời mời mọc
Bướm ong chán chường
Người đàn bà đi mót tình yêu
Khi hiểu đời...
Không gì hơn mái ấm
Nếp nhăn, khuôn mặt chẳng ra người
Người đàn bà đi mót tình yêu
Kiếm người cho không
Nhận lời khinh bạc
Chợ đời không là phiên giảm giá
Bầu ngực chảy dài về phía xa xôi
Người đàn bà đi mót tình yêu
Ly rượu đêm nay liếm từng giọt cuối
Không cay, không say!
Chỉ còn một vị đắng
Mót cạn tình... đăng đắng kiếp nhân sinh.
*Nguyễn An Bình
Đỗ quyên khóc trong mưa
Em hãy nhìn vào mắt anh thật kỹ
Để thấy nỗi buồn lặn dưới vực sâu
Trên vách đá rong rêu đầy mộng mị
Trôi qua kiếp người bao cuộc bể dâu.
Lại nhớ em – những cơn mưa Đà Lạt
Nhớ con đường hồng nhuộm áo đỗ quyên
Nhớ phấn thông bay buổi chiều gió hát
Nhớ dấu chân người trên cỏ thật êm.
Em hãy nhìn vào mắt anh thật kỹ
Nhớ tiếng chuông ngân vọng khúc tình buồn
Tôi gọi đỗ quyên trong mơ tiền kiếp
Chợt hóa thành chim lạc giữa ngàn hương.
Phố ở trong rừng hay rừng trong phố
Sương ở bên nầy lạnh buốt bên kia
Phải chi giấc mơ biến mình hóa đá
Mấy ngón tay hiền không nở rẽ chia.
Em hãy nhìn vào mắt anh thật kỹ
Chợt thấy ai về xanh lá thu xưa
Hay chỉ một người hình sương bóng khói
Đỗ quyên gầy đứng khóc dưới cơn mưa.