*Nguyễn An Bình
Viết trong một ngày vô định
Người về bên ấy
Chiều mưa bên nầy
Ngàn năm mê mải
Nỗi buồn liêu trai.
Một hình một bóng
Một giọt nắng khuya
Một vách tường xám
Tình yêu đã lìa.
Con chim báo chết
Bên bờ tử sinh
Thời gian trôi hết
Đâu chờ bình minh.
Tiếng dương cầm lạnh
Thả xuống đời nhau
Gọi hồn cô quạnh
Trắng bờ tóc lau.
Buông vầng nhật nguyệt
Rụng xuống cầu Lam
Thả dòng tứ tuyệt
Vàng tờ hoa tiên.
Niu cành thạch thảo
Nhớ người tóc mai
Tím màu hoa cũ
Dốc tình sương bay.
Dòng sông vô định
Một ngày lênh đênh
Sân thiền thanh tịnh
Cõi người không tên.
Dấu chân thiên cổ
Treo ngọn tình sầu
Mai nằm dưới mộ
Đợi người kiếp sau?
________
*Phạm Hồng Ân
Hoài niệm Chương Thiện
nắng Cai Lậy đổ lửa
chập chờn chiều nông thôn
con đường bốc hơi nhựa
khen khét mùi khói rơm.
chuyến xe về Chương Thiện
mịt mù khói than bay
hành khách như ổ kiến
đeo chật khoang xe đầy.
về thăm mẹ trưa nay
con sông buồn muốn khóc
có chiếc ghe cô độc
chờ lượn sóng xuôi dòng.
tôi qua cầu thị xã
gập ghềnh ván long đinh
con nước chia đôi ngã
ngã nào về cội tình?
mẹ tôi ngồi nướng bánh
trên lề chợ thưa người
đầu đội trời tóe nắng
ngực hứng bếp lửa đời.
tôi mừng ôm vai mẹ
nắng bỗng dưng phai màu
trời bỗng dưng nhỏ lệ
rớt xuống trận mưa sầu.
giữa cái quán quốc doanh
tôi ngồi trong lặng lẽ
thầm ngó lên tóc mẹ
trắng một bầu trời mây.
(30/09/2020)
___________
*Đặng Xuân Xuyến
Trai làng ra phố...
Ừ thì rõ trai làng "lớ ngớ"
Vốn chân quê nên sẵn khù khờ
Em cứ bẻ ngang chừng cụm gió
Quất nát chiều cho bớt ngu ngơ
Ừ thì rõ trai làng "quá dở"
Đã chân quê lại giấu ngù ngờ
Em cứ đập cho chiều vụn vỡ
Để đêm nằm run cóng giấc mơ.
Ừ thì rõ trai làng "tưởng bở"
Chốn thị thành dễ dệt ước mơ
Em cứ quẳng đại vào góc chợ
Đốt cháy chiều cho trụi "ham mơ"
Ừ thì rõ trai làng "nịnh bợ"
Đã "nhà quê" còn thích i tờ
Em cứ tẩm chiều cho ngọt lợ
Trút nhiều cay để hết "gà mờ"
Người ta nói: Trai làng...
Đến sợ!
Hà Nội, trưa 24 tháng 11-2020