cho đến tận bây giờ- kì dị
tôi giống như luôn bị ai đè (!)
mở mắt thấy chuyên lên xe
xuống ngựa/ lại còn cứ nghe nói là
nguyên con hổ giấy đương quậy phá
rừng nguyên sinh trụi lá hết rồi
phát choáng váng quị trên đồi
cảm giác tôi bị đất bồi- lấp thân
và, dẫu có gượng dậy gây hấn
cũng mặt mày son phấn chất chồng
kia, con cọp giấy lộn- lồng
ngó tôi tính toán nhảy sông băng rừng
hệt sự kiện lớn bể trăm trứng
người người hỏi “đã bứng được chưa?”
tôi buộc mồm "đây xin thưa
có phải ác mộng dây dưa... rồi thì..."
- hết sức mông lung lũ ngựa hí
kiểu chẳng tìm thêm bí lược nào
tôi lược từ ngữ đẹp/ rào
mồm hòng giải thích trình cao thấp đều
hiểu-gặp tình huống chẳng đối chiếu
nguyên cánh tay với yếu tố quơ
chụp bầu trời buột mối mơ
tôi dằm giữa vũng mực nhơ nhuốc gào
cốt nhấc cổ cao tự trào máu
cho xong (cảnh đánh tráo con đòi
nước quê!) chắn ngang ngực coi
ngậm miệng lại chừng có mòi nát xương
tôi lăn trước cửa nhà tìm hướng
sự vô dụng ám chướng khắp đồng
e câu chuyện chấm dứt - bồng
tấm chân tình vừa chổng mông vừa dò...
..
vương ngọc minh